Lúc Thời Sênh tan tầm, đi đến văn phòng Thư Tuyệt tìm hắn, kết quả được báo là Thư Tuyệt đã sớm đi rồi.
Thời Sênh thất vọng xuống lầu, lại gặp Tống Manh Tử được hôm không về sớm.
“Tiểu Y, nam tần thú vị không? Hôm nay cô không thấy sắc mặt Nhiếp Thành kia, ha ha ha quả thực rất khôi hài.” Tống Manh Tử không biết đã ăn gì mà đậm một cỗ vị bơ.
“Không có gì hay để chơi.”
“Tiếp xúc gần gũi với anh họ tôi, có… kéo kéo tay nhỏ không?” Tống Manh Tử đến gần Thời Sênh.
Thời Sênh mắt trợn trắng, “Tôi kéo hắn một chút, hắn còn không ọe ra như có thai ấy?”
Loại nắm tay liền mang thai này, bản cô nương cực lực cự tuyệt.
“Nói cũng đúng, thể chất kỳ lạ của anh họ tôi kia, phụ nữ động một chút hắn đều có thể ghê tởm đến nửa ngày.” Tống Manh Tử nói thầm một tiếng, “Vừa rồi tôi thấy sắc mặt anh họ đặc biệt tái… Không phải là cô làm gì anh ấy chứ?”
“Không có a…” Thời Sênh nhíu mày.
Cô đột nhiên nhớ tới, buổi sáng hôm nay hắn ăn xong bữa sáng, sắc mặt đã có chút trắng…
Động một chút có thể ghê tởm nửa ngày…
Thời Sênh hết chỗ nói rồi.
Bệnh bây giờ so với trước kia còn nghiêm trọng hơn!
Vậy sao có thể vui vẻ ở chung đây?
…
Ban biên tập nam tần lớn hơn một chút so với nữ tần, nhân số cũng nhiều hơn vài người.
Trừ bỏ Thời Sênh, không có ai là phụ nữ.
Thời Sênh vừa đến, lập tức thành một đóa hoa của nam tần.
Biên tập nam tần vẫn nghĩ Thời Sênh là một em gái cao lãnh, sau khi chung mới phát hiện, người này nhìn rõ ngây thơ lại đi lấy một cái tên biên tập như vậy, chính là Thâm Tỉnh Băng, một lời không hợp liền dỗi người.
Dỗi cho ngươi á khẩu không trả lời được, còn cảm thấy cô nói rất có lý.
Thời Sênh ở nam tần phụ trách mảng đô thị, biên tập đô thị đã có hai người, thêm cô chính là ba.
Nói thật, nhìn nam chính trong văn đô thị, trái ôm phải ấp, còn nhớ thương bên ngoài, Thời Sênh hoàn toàn không có hứng thú xem tiếp.
Cô lấy loại văn chỉ có một nữ chính hoặc không có nữ chính ra, chỉ cần viết không tồi, văn có tiềm chất liền đề cử từng cái, từng cái.
Loại hình khác, cô căn bản không xem, hoặc là anh đổi sang viết chỉ một nữ chính, hoặc là anh hoặc đổi biên tập, hoặc đổi thể loại luôn đi.
Biên tập bốc đồng như vậy, tuyệt đối là không có người thứ hai.
Rất nhanh trang web liền dấy lên một cơn lốc truyện chỉ một nữ chính.
Đương nhiên, đây là về sau.
Mà bên phía Thư Tuyệt, trừ bỏ mỗi ngày lúc cô đưa bữa sáng có thể nhìn thấy, thời gian còn lại rất khó nhìn thấy người, càng đừng nói Thư Tuyệt luôn luôn đi công tác.
Thư Tuyệt là tổng biên tập nam tần, phụ trách hoạt động cả công ty, bận một chút là bình thường.
Nhưng mà…
Như vậy cô phải tán gái thế nào?
À không, là tán Phượng Từ.
“Ai dzô, Tiểu Y, cô viết cái gì đó?”
Lúc Thời Sênh đang gõ vang bàn phím, một cái đầu đột nhiên thò đến, nhìn trộm màn hình máy tính của Thời Sênh.
Thời Sênh cũng không sợ hắn thấy, chữ liên tiếp vùn vụt nhảy ra.
“Tiểu Y, cô cũng viết tiểu thuyết sao?” Người đàn ông ngạc nhiên nói.
Biên tập tuy rằng không thể viết văn ở trang web của mình, nhưng có thể đến khác trang web.
Không thể viết ở trang web của mình là sợ biên tập lấy công làm việc tư, đề cử cho chính mình.
Theo Thời Sênh biết, ban biên tập này cũng có vài người viết tiểu thuyết, trong đó còn có thành tích không tồi.
“Biên tập không viết tiểu thuyết không phải biên tập tốt.” Thời Sênh mở miệng liền bắt đầu kiêu ngạo, vẻ mặt nghiêm túc.
Nam biên tập run rẩy khóe miệng, “Cô nghiêm túc như vậy, thiếu chút nữa là tôi tin rồi.”
“Oh, Tiểu Y mấy ngày hôm trước, chuyện đạo văn ở bên nữ tần, cô có biết chứ?”
Thời Sênh tắt trang văn, “Làm sao vậy?”
Từ lúc Thư Tuyệt hạ lệnh khóa truyện kia của Tạ Ngôn lại, chuyện này hẳn là đã cho qua rồi chứ.
Tạ Ngôn vốn đuối lý trước, Nhiếp Thành muốn tẩy trắng cho hắn không phải dễ như vậy.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, ban biên tập chỉ có vài người, nam biên tập nhỏ giọng nói: “Nghe nói Nhiếp tổng biên cùng tác giả kia quan hệ mập mờ, có phải thật không?”
“Anh bát quái chuyện Nhiếp Thành như vậy, coi trọng hắn à?” Thời Sênh nhướn mày.
“Tôi thích con gái.” Nam biên tập mặt đen lại, “Tôi cùng vợ tôi đã kết hôn ba năm, đứa nhỏ cũng hơn một tuổi.”
Thời Sênh: “…” Ngược chó.
Nam biên tập còn cảm thấy không đủ, lấy di động ra cho Thời Sênh xem ảnh chụp, nhét cho cô đầy một miệng thức ăn chó.
Một ngày nào đó!
Bản cô nương cũng sẽ rải thức ăn chó!
Thật vất vả thoát khỏi nam biên tập rải thức ăn chó, Thời Sênh quyết định đi đùa giỡn Thư Tuyệt một chút tìm cân bằng.
Tổ tông: Thư tổng biên, chúng ta đến tâm sự nhân sinh.
Dư xá:…
Dư xá: Bận.
Lúc sau mặc kệ Thời Sênh gửi cái gì, Thư Tuyệt đều không trả lời cô.
Thời Sênh đoán có thể hắn thật sự bận. Lúc tan tầm cô đi tìm hắn, hắn một mình ở văn phòng, trợ lý cũng đã về.
“Sao cô còn chưa về nhà?” Thư Tuyệt từ đống văn kiện ngẩng đầu lên, hỏi Thời Sênh đang dựa vào bàn.
“Chờ anh, anh xinh đẹp như hoa như vậy, bị người khác coi trọng thì làm sao bây giờ?”
Thư Tuyệt gục đầu xuống, “Trình Minh sẽ đến đón tôi.”
Con ngươi Thời Sênh híp lại, “Anh có quan hệ gì với Trình Minh?”
Trình Minh này ở trong cốt truyện chính là đại BOSS phản diện, từng kết giao với Nhiếp Thành, sau không biết sao lại chia tay.
Thư Tuyệt theo bản năng giải thích, “Bạn bè, cô đừng nghĩ nhiều.”
Giải thích xong lại cảm thấy mình làm điều thừa, sao mình phải giải thích với cô chứ?
Hai tay Thời Sênh chống bàn, hơi hơi cúi người, “Anh tình nguyện để hắn đón anh, cũng không muốn tôi đưa anh về? Anh chán ghét tôi như vậy sao?”
Không sợ có tình địch, chỉ sợ tình địch không cùng giới tính với mình.
“Không phải.” Thư Tuyệt phản bác, giọng có chút lớn, đại khái là tự phát hiện thấy nên lại nhỏ giọng xuống, “Tôi không chán ghét cô.”
Hắn không biết nên ở chung với cô thế nào.
“Vậy tôi đưa anh về nhà, cứ như vậy đi.” Bá đạo tổng tài Sênh login.
Thư Tuyệt trầm mặc trong chốc lát, thu thập đồ vật, chuẩn bị mang về nhà làm.
Thời Sênh cũng không dám động vào cái gì của hắn, chỉ có thể để hắn tự mình dọn.
Giờ này, cả công ty cũng không còn ai, Thời Sênh cùng Thư Tuyệt đi từ văn phòng ra, phải đi ngang qua ban biên tập nữ tần.
Hai người đi đến cửa ban biên tập, đột nhiên nghe thấy bên trong có thanh âm truyền ra.
Thanh âm kia đối với Thời Sênh mà nói thực dễ dàng hiểu ra, chính là chuyện đàn ông với đàn bà kia.
Thanh âm càng lúc càng lớn, làm người nghe được mặt đỏ tai hồng.
Cả người Thư Tuyệt không được tự nhiên, rất nhanh đi tới thang máy.
Vào thang máy, thân thể Thư Tuyệt vẫn căng thẳng như cũ, Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt Thư Tuyệt né tránh.
Dọc theo đường về, Thời Sênh đều cảm thấy Thư Tuyệt đang tránh né cô.
“Thư tổng biên, thiếu người làm ấm giường nhớ bảo tôi.” Thời Sênh hét lên về phía Thư Tuyệt.
Thư Tuyệt tựa hồ lảo đảo một chút, theo phương hướng đèn xe chiếu sáng, rời đi rất nhanh.
Mãi đến khi đèn xe chiếu không tới, Thư Tuyệt mới khó chịu thở ra một hơi. Trong xe toàn là hơi thở của cô, đây mới là lý do hắn không muốn cô đưa mình về.
Hắn sợ mình không nhịn được liền nôn ra.
Thư Tuyệt về đến nhà, rót một chén nước, rất nhanh uống xong.
Sau cơn buồn nôn rất nhỏ kia cũng không muốn nôn ra nữa.
Có chút bản năng là có thể khắc chế.
Mặc dù là phản ứng sinh lý.