Thời Sênh trở lại tiểu khu thì đã sắp mười một giờ, tiểu khu im ắng, nhìn không một bóng người.
Thời Sênh dừng xe, xuyên qua khu trồng cây xanh. Trong bóng đêm, tựa hồ có tiếng bước chân chồng lên tiếng bước chân của cô.
Thời Sênh làm như không phát hiện ra, không nhanh không chậm đi về phía trước.
“Không được nhúc nhích.”
Thắt lưng Thời Sênh bị cái gì đó cứng rắn đặt vào, giọng nói khàn khàn từ phía sau truyền đến.
“Đem tiền, thẻ ngân hàng, di động trên người đều giao ra đây.” Đối phương tựa hồ đã làm rất nhiều lần, khẩu khí rất thành thục.
“Nhanh lên.” Một bóng người chuyển tới trước mặt Thời Sênh, nhưng mà thứ để sau lưng cô cũng không biến mất, hai người.
“Cướp bóc mà dám tới cướp của ông đây, lá gan rất lớn.” Nói xong, Thời Sênh nhấc chân đá ra phía sau, đối phương không phòng bị, bị đạp vào chân, thân mình lui lại sau vài bước ra sau.
Một người khác thấy vậy, lập tức tấn công Thời Sênh.
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, bổ về phía một người, thiết kiếm dán trên đầu hắn, lạnh buốt từ đỉnh đầu tiến vào thân thể.
Thân mình hắn như là bị nhấn nút tạm dừng, mất đi khống chế thân thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái trước mặt đá tới một cước.
Thời Sênh đánh cho hai người này lăn lộn trên mặt đất, sau đó đứng lên, một chân dẫm lên lưng người kia, “Đến, nói xem, ai sai các ngươi tới?”
“Ôi bà cô trẻ ơi, anh em chúng tôi chỉ thiếu chút tiền tiêu. Cô đại nhân có đại lượng tha cho chúng tôi, về sau chúng tôi cũng không dám nữa.”
Tên cướp Giáp lập tức khóc cầu xin tha thứ.
Tên cướp Ất phụ họa, “Nữ hiệp, chúng tôi không dám nữa.”
“Các người chỉ muốn cướp tiền thôi sao?” Thời Sênh dùng thiết kiếm chỉ lên mặt tên cướp Giáp, ngữ điệu cổ quái hỏi.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi đáng chết, không nên cướp tiền của cô. Chúng tôi cũng không dám nữa.” Tên cướp Giáp lập tức gật đầu.
“Đánh rắm!” Thời Sênh quát lớn một tiếng.
Tên cướp Giáp cùng tên cướp Ất đều nhảy dựng, ngơ ngác nhìn Thời Sênh.
“Các người theo tôi từ lúc tan tầm, từ công ty đi ra liền đi theo tôi, trong lúc đó còn muốn lái xe đâm tôi, tưởng ông đây mắt mù sao?”
Cướp: “…”
Bọn họ đã nói lúc trước sao lại trùng hợp như vậy, mỗi lần cô đều có thể tránh đi.
“Nói, kẻ ngu ngốc nào sai các người tới?” Dưới chân Thời Sênh lại dùng thêm sức.
“Á…” Tên cướp Giáp ăn đau, không nhịn được kêu lên một tiếng.
Hai người chịu đau, cũng không muốn mở miệng. Thời Sênh nể bọn họ có cốt khí, mang hai người lên lầu, trói bọn họ lại.
Ở không gian tìm ra một cái máy chụp ảnh, nhưng mà cô cũng không thể dùng, đành phải dùng cái di động hỏng cô vẫn chưa đổi để thay thế.
“Cô… Cô muốn làm gì?” Tên cướp Giáp run run, cô gái này bày ra trận thế này là muốn làm gì?
“Chụp cho các người mấy tấm ảnh.” Thời Sênh giơ điện thoại, “Anh nói nếu tôi phát những thứ này lên mạng, người nhà các anh, bạn bè của các anh sẽ thấy thế nào?”
Tên cướp Giáp có đeo nhẫn trên tay, rõ ràng đã kết hôn.
Hai người kia cũng không giống như người lang thang, không có khả năng không có người nhà.
“Cô…” Sắc mặt tên cướp Giáp biến đổi lớn, “Cô muốn gì ở bọn tôi?”
“Nói đi, nói cho tôi biết, ai muốn hại tôi?”
Tên cướp Ất giải thích, “Cô à, cô không phải là bị chứng hoang tưởng bị hại đấy chứ? Anh em chúng tôi thật sự chỉ vì tiền mới đi cướp của cô.”
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, “Tôi chẳng những bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi còn có bệnh nữa!”
Cướp: “…” Đã nhìn ra, quả thật bệnh cũng không nhẹ.
Thời Sênh đối với người như thế sẽ không nhân từ nương tay, trải qua một vòng tra tấn, hai người cũng không chịu được, nói ra người thuê bọn họ.
Ngay từ đầu là muốn bọn họ giả dạng tai nạn xe cộ, làm cô chết ngoài ý muốn.
Nhưng mà sau khi không thành công, lại đổi thành cưỡng bức cô.
…
Thời gian Nhiếp Thành đi làm đều đúng giờ.
“Chuẩn bị họp.” Nhiếp Thành vừa đi vào văn phòng, vừa phân phó trợ lý.
“Dạ.”
Nhiếp Thành đi vào văn phòng, ghế đựa đang đưa lưng về phía hắn đột nhiên quay lại, “Nhiếp tổng biên, chờ anh đã lâu.”
Nhiếp Thành nhìn cửa văn phòng, lại nhìn Thời Sênh, đáy mắt tràn đầy phức tạp, hắn thấp giọng gầm lên, “Ai cho cô vào?”
Thời Sênh nở nụ cười, ấn xuống file ghi âm trong di động.
“Là… Là Nhiếp Thành, Nhiếp Thành thuê chúng tôi… Chúng tôi chỉ là lấy tiền làm việc, đều là hắn thuê chúng tôi làm.”
“Là… Là Nhiếp Thành, Nhiếp Thành thuê chúng tôi… Chúng tôi chỉ là lấy tiền làm việc, đều là hắn thuê chúng tôi làm.”
“Là… Là Nhiếp Thành…”
Thời Sênh ấn tạm dừng, nhìn về phía Nhiếp Thành đang nghiêm mặt, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Nhiếp Tổng biên, muốn giết tôi?”
“Tân Y, cô đừng có ở trong đây nói hươu nói vượn, cút cho ra ngoài cho tôi.” Nhiếp Thành chỉ vào cửa, “Đừng tưởng rằng Thư Tuyệt che chở cô thì tôi không có biện pháp xử cô.”
Thời Sênh đứng lên, cất điện thoại di động vào túi, đầu ngón tay lướt nhẹ theo mép bàn, chậm rãi hướng ra bên ngoài.
Trên mặt cô mang theo nụ cười nhạt, trôi nổi bên ngoài, không tiến vào đáy mắt. Ánh mắt giống như đầm băng ngàn năm, toát ra một cỗ lạnh lẽo, không dậy nổi chút gợn sóng nào.
Lúc đi đến bên cạnh, Thời Sênh cầm đồ vật trang trí trên bàn, dùng sức ném về phía Nhiếp thành, “Con mẹ nó, dám thuê người giết tôi, anh trâu bò!”
Nhiếp Thành đâu biết Thời Sênh lại đột nhiên ném hắn, không kịp né đi nên bị ném trúng.
Trên trán đau xót, chất lỏng ấm áp từ trên trán chảy xuôi xuống, nhiễm đỏ tầm mắt hắn.
Hắn mơ hồ nhìn thấy Thời Sênh đi tới chỗ hắn, bụng bị đấm một quyền, còn chưa kịp đánh trả, trên cổ đã phát lạnh.
Thứ gì đó lạnh như băng dán lên da hắn, khí lạnh tiến vào cơ thể từng chút từng chút một.
Thời Sênh đánh Nhiếp Thành một trận.
Trước khi đi, còn không quên uy hiếp, “Có bản lĩnh thì anh tố cáo đi, để xem anh thảm hay là tôi thảm.”
Cô đánh người cùng lắm thì bồi thường tiền, Nhiếp Thành thuê người giết người, chuyện đó không phải bồi thường tiền là xong chuyện.
Thời Sênh thổi thổi tóc trên chắn tầm mắt trên trán, kéo thiết kiếm đi ra ngoài.
Mở cửa.
Ngoài cửa, trợ lý vẻ mặt trắng bệch nhìn cô, màn hình di động vừa lúc nhảy ra giao diện bấm gọi 110.
Thời Sênh đưa tay giúp cô ta ngắt kết nối, cười một cách ác ý rồi nghênh ngang rời đi.
…
Thời Sênh trở lại ban biên tập như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nên làm gì thì làm đó.
Chuyện cô đánh Nhiếp Thành, qua hơn nửa buổi sáng cũng không có động tĩnh gì.
Trên tay cô có chứng cớ, Nhiếp Thành dám báo án mới lạ.
“Ting ting…”
Dư xá: Tan tầm, ăn cơm.
Thân mình Thời Sênh ngồi thẳng dậy, xem đi xem lại tin nhắn kia một lúc, xác định không phải hoa mắt, đánh chữ cực nhanh.
Tổ tông: Thư tổng biên hẹn tôi đấy à?
Dư xá: Ừm.
Tổ tông: Anh đồng ý cùng tôi ở bên nhau?
Dư xá: Thử một lần, không thích hợp, chúng ta chia tay trong vui vẻ.
Thời Sênh lập tức đứng lên, động tác quá lớn làm đồ vật trên bàn rơi hết xuống đất. Mọi người trong ban biên tập đều nhìn lại phía cô.
Làm sao thế? Hết kinh ngạc lúc lại hét lên, thật sự dọa người.