Thời Sênh mở hotspot của điện thoại di động, lấy máy tính bảng của mình ra, thử một chút có thể kết nối, lúc này mới bắt đầu cành cạch gõ.
Thời gian của cô không nhiều, lát nữa bác sĩ kia phát hiện không thấy điện thoại di động đâu, nhất định sẽ đánh tới.
Quả nhiên, không đến mấy phút đã có một cuộc điện thoại gọi đến.
Cô vừa mới nhét máy tính bảng trở về, bên ngoài liền có tiếng mở cửa.
“An Khởi?” Tiếng của bác sĩ Nghiêm vang lên bên ngoài.
“Người đâu?”
“Có lẽ ở trong nhà vệ sinh…” Tiếng của y tá đến gần nhà vệ sinh.
Cô còn chưa mở cửa nhà vệ sinh, cửa đã mở ra, Thời Sênh đứng ở bên trong, “Làm gì thế hả? Trẫm đi ị ngươi cũng muốn quản à?”
Bác sĩ Nghiêm: “…”Lại phát bệnh rồi!
Không được so đo với bệnh nhân tâm thần!
Bác sĩ Nghiêm hít thở sâu một hơi, “An Khởi, có nhìn thấy điện thoại di động của tôi không?’
“Cái này à?” Thời Sênh giơ giơ điện thoại di động trong tay lên.
Bác sĩ Nghiêm trong lòng giật mình, lúc đó điện thoại di động của hắn áng chừng là ở trong túi, cô rốt cuộc lúc nào mò được?
Đương nhiên bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những thứ này, bây giờ phải lấy điện thoại di động về. Hắn ổn định ưu tư, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, “Không sai, đây là của tôi, cô trả cho tôi được không?”
Sênh thần kinh online, “Ngươi tưởng miệng nói của ngươi thì là của ngươi? Ở đây tất cả mọi thứ đều là của Trẫm, ngươi dựa vào cái gì nói là của ngươi?”
Bác sĩ Nghiêm: “…”
Thời Sênh đứng ở cửa nhà vệ sinh, bọn họ cũng không dễ động thủ. Bác sĩ Nghiêm chỉ có thể kìm nén nói: “Cái đó là Hoàng thượng cho ta, Hoàng thượng chẳng lẽ quên rồi sao?”
Thời Sênh gầm một tiếng, “Vớ vẩn, Trẫm còn không có cái đồ chơi này, sao thưởng cho ngươi được?”
Khóe miệng bác sĩ Nghiêm giật giật, chỉ chỉ điện thoại di động, “Cô mở ra xem xem, bên trong có ảnh của tôi.”
“Ảnh của ngươi tại sao lại ở bên trong?”
“Bởi vì là điện thoại di động của tôi, hình của tôi ở bên trong vừa hay chứng minh đó là của tôi.” Biểu tình của bác sĩ Nghiêm có chút rạn nứt, nhưng cũng không có sự khẩn trương như vừa rồi.”
“Thật sự là của ngươi?”
Bác sĩ Nghiêm gật đầu, là của tôi mà!
Thời Sênh nhìn điện thoại di động mấy lần, ném nó cho bác sĩ Nghiêm. Bác sĩ Nghiêm luống cuống tay chân đón lấy không để điện thoại di động rơi xuống đất.
“Lui ra đi,” Hoàng đế Thời Sênh khuôn phép phất phất tay.
Bác sĩ Nghiêm: “…” Thế này là bệnh tình nguy kịch rồi à!
Bác sĩ Nghiêm kiểm tra điện thoại di động một chút, chắc chắn không có dấu vết kỳ quái gì, lúc này mới dẫn các y tá đi.
“Bác sĩ Nghiêm, bệnh của An Khởi?” Y tá cẩn thận hỏi bác sĩ Nghiêm.
Bác sĩ Nghiêm nhìn xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt của phòng bệnh, nữ sinh ngồi ở trong phòng, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, tóc che đi khuôn mặt cô.
Bác sĩ Nghiêm thu hồi tầm mắt, “Chờ có kết quả rồi nói.”
Kết quả kiểm tra Thời Sênh nhất định là không biết, ở trong mắt những người này, dẫu sao cô chính là một bệnh nhân tâm thần, ai lại đi nói những thứ này với bệnh nhân tâm thần cơ chứ.
Nhưng cô bị chuyển đến tầng sáu, cũng chính là nói, bệnh tình của cô đã có kết quả nặng thêm rồi.
Tầng sáu so với tầng năm, tử khí càng nặng nề hơn. Thời Sênh đi qua hành lang, nhìn thấy một người bệnh nhân mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở trên ghế, cặp mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, bên cạnh còn có một người hộ lý nam đeo khẩu trang.
Phòng bệnh bên cạnh đều đóng cửa, quan sát từ cửa sổ có thể thấy có phòng có người, có phòng thì không.
Phòng của Thời Sênh gần cuối cùng, các y tá chuyển đồ của cô lên trên.
Y tá trưởng đứng ở cửa, dặn dò một người đàn ông mặc đồ hộ lý, “Cô ta có lúc tỉnh táo, những lúc như thế, có thể để cho cô ta đi ra ngoài hoạt động, nhưng phải chú ý thường xuyên, cô ta nói phát bệnh là phát bệnh.”
Viên hộ lý liếc nhìn tài liệu, “Biết rồi.”
Các y tá lui ra ngoài. Người hộ lý quan sát Thời Sênh mấy lần, cũng lui ra theo rồi đóng cửa lại.
Định mệnh cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Tầng năm chả khác gì họp chợ, buổi tối đều có thể nghe nhìn tiếng kêu khóc om sòm.
Thời Sênh bây giờ ngồi ở trên giường, trước hết phải tìm được hung thủ giết nguyên chủ.
Gã hung thủ ấy mặc đồng phục của hộ lý trong bệnh viện này. Tối muộn như vậy còn có thể xuất hiện ở chỗ này, nên chắc chắn 50% hắn là hộ lý của bệnh viện. Đáng tiếc cô không nhìn thấy hình dạng hắn thế nào.
Đàn ông làm hộ lý trong bệnh viện tâm thần này rất nhiều. Dẫu sao có lúc bệnh nhân phát bệnh, chỉ đàn ông mới có thể chế ngự.
Thời Sênh rúc vào trong chăn, dùng máy tính bảng kết nối với internet bệnh viện, trực tiếp xâm nhập kho tài liệu của nơi này.
Cô tìm tài liệu của nguyên chủ, so với những gì nguyên chủ thấy cũng chả khác mấy, chỉ là bệnh án và một ít tài liệu không quan trọng, ngay cả điện thoại của người liên lạc cũng không có.
Không thu hoạch được gì, Thời Sênh lúc này mới bắt đầu tra tài liệu của hộ lý.
Cái bệnh viện này thật có tiền, ký hợp đồng hộ lý với bệnh viện đều là mấy chục người, đấy là còn chưa tính vài người làm thuê ngắn hạn.
Làm thuê ngắn hạn tức là lúc bệnh viện bận rộn, mời bọn họ tới giúp đỡ, tính theo giờ mà trả tiền lương.
Nhiều người như vậy, Thời Sênh chọn nửa ngày, đầy đủ chọn ra sáu người thân hình tương tự với gã hộ lý ngày hôm đó.
Thời Sênh xem từng tấm từng tấm. Cô che mặt bọn họ lại, xem ánh mắt bọn họ, nhưng cũng không có đôi mắt nào phù hợp với cặp mắt mà cô nhìn thấy hôm đó.
“Làm sao lại không có…” Thời Sênh đảo ảnh, đem tất cả ảnh của nam hộ lý so sánh một lượt, không có một người nào phù hợp.
Cái này không khoa học.
Cô không thể nào nhớ lầm….
Nếu như không phải là cô nhớ lầm, vậy tức là người đàn ông kia có thể không phải hộ lý?
Không phải hộ lý chẳng lẽ vụng trộm đi vào?
Thời Sênh xâm nhập hệ thống giám sát, kiểm tra camera ngày hôm đó.
Camera ở cầu thang hiện rõ, lúc cô bị người đàn ông kia kéo đến cầu thang, sau khi bị cô đá ra, người đàn ông kia lảo đảo ngã xuống tầng. Lúc xuống đến tầng hai, camera nơi đó hình như bị hỏng mất rồi. Sau đó lại cũng không thấy bóng dáng của người đàn ông kia nữa.
Hung thủ lúc ấy kêu cứu, người của bệnh viện nhất định là biết hắn, nếu không hắn cũng không dám kêu cứu….
Chẳng lẽ muốn bổn cô nương đi hỏi đám y tá kia, ngày đó là người nào bị mình đánh sao?
Thời Sênh vén chăn lên ngồi dậy, hình như cũng không phải không được.
Cô đi tới cửa, đưa tay kéo cửa, lại kéo ra được, nhưng bên ngoài có một viên hộ lý đang đứng.
Viên hộ lý nhìn cô đầy phòng bị, “Có chuyện gì?”
Thời Sênh bình tĩnh đáp: “Đi xuống phơi nắng.”
“Cô không thể đi xuống.” Tầng sáu có quy củ của tầng sáu, bệnh nhân ở đây chỉ cho phép hoạt động ở trong hành lang, không thể xuống lầu.
“…Tôi bây giờ rất tỉnh táo.”
Người hộ lý vẫn lắc đầu, “Vậy cũng không được, bên kia ánh mặt trời có thể chiếu đến, cô đến đó đi.”
Hộ lý chỉ một cái ban công lớn, lúc này ánh sáng mặt trời chiếu lên trên đó, xa xa cũng có thể cảm giác được sự ấm áp.
Trên ban công có hai người mặc quần áo bệnh nhân. Một người ngồi ở trên ghế dựa vào tường, đầu lắc la lắc lư nói gì đó. Một người đứng ở trước cái cây bên cạnh, chơi trò vỗ tay với cái cây.
Hai hộ lý đứng ở bên ngoài ban công nhìn bọn họ. Thời Sênh vừa định dời mắt, bệnh nhân vừa rồi còn ngồi đột nhiên đứng lên, nhào vào bệnh nhân kia, trong miệng vẫn còn đang rống to, “Bảo mày im miệng, im miệng mày nghe không hiểu sao? Mày ồn quá tao không nghĩ được! Im miệng! Bảo mày im miệng!”
Bệnh nhân bị tấn công cũng không chịu yếu thế, níu nhánh cây – người bạn nhỏ của hắn, nhét vào trong miệng người bệnh kia.
Thời Sênh lui về sau một bước, hung tàn quá đi!
“Anh chắc chắn muốn tôi ở chung một chỗ với bọn họ chứ?” Thời Sênh nghiêng đầu hỏi viên hộ lý.