Hộ lý sớm đã quen với chuyện bên kia, khuôn mặt đeo khẩu trang vô cảm trả lời, “Bây giờ chỉ có một mình cô thôi.”
Hộ lý bên kia đã kéo hai người ra, chia ra áp tải họ trở về phòng bệnh. Trên ban công chỉ còn lại lá cây bị bệnh nhân tâm thần đó níu xuống, nằm lẻ loi trên mặt đất.
Thời Sênh: “…”Bổn cô nương khả năng là tự bẫy mình rồi.
Thôi kệ, binh tới tướng chặn nước đến đất ngăn.
Thời Sênh nhấc chân đi đến ban công. Lúc cô đi ngang qua một phòng bệnh, nhìn thấy hộ lý đang tiêm cho bệnh nhân thứ gì đó tương tự thuốc an thần. Bệnh nhân thịch thịch hai cái, rất nhanh liền an tĩnh lại.
Sau đó Thời Sênh liền thấy hộ lý một cước đá vào người bệnh nhân, phát tiết mấy cái mới đưa hắn lên trên giường bệnh.
Ở mấy cái bệnh viện tâm thần này, bị nhân viên y tế ức hiếp, là chuyện thường gặp.
Thời Sênh: “…” Chú cảnh sát ơi, tôi muốn báo cảnh sát, nơi này có người ngược đãi bệnh nhân, quá hung tàn rồi.
Hộ lý đi theo phía sau Thời Sênh thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào phòng bệnh liền tiến lên kéo cửa qua, chặn tầm nhìn của Thời Sênh.
Đám hộ lý này nhất định là thông đồng với nhau.
Đáng sợ.
Thời Sênh bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đi ra ban công, chân vừa giẫm vào ánh mặt trời, cái lạnh trên người liền biến mất, ấm áp vô cùng thoải mái.
Thời Sênh nằm bò ở trên ban công, nhìn xuống dưới, người hoạt động trong sân không ít, kêu la cái gì đều có, có người chùm ga trải giường chạy loạn, y tá phía sau đuổi mãi không thôi.
Có người ôm cây to cọ tới cọ lui.
Quần ma loạn vũ*…
* Quần ma loạn vũ: một bọn người xấu đang múa may trên vũ đài chính trị
Mắt Thời Sênh đảo quanh một vòng, dừng lại trên người Hứa Nhạc trong góc.
Đứng dối diện cô ta là một người đàn ông cao lớn, người này chính là Chu Ninh.
Chu Ninh nhìn có chút tiều tụy, râu cũng không cạo, không ngừng hút thuốc, trên đất đã có đầy tàn thuốc.
Vụ án của bệnh viện này một chút tiến triển cũng không có. Chuyện đêm hôm đó, chỉ có Hứa Nhạc và Thời Sênh biết, xem ra, cô ta chắc chắn chưa nói chuyện này cho Chu Ninh.
Nữ chính đại nhân muốn làm gì vậy nhỉ?
Chu Ninh dập tắt tàn thuốc, vỗ vỗ bả vai Hứa Nhạc, sau đó rời đi. Hứa Nhạc đứng một hồi, xoay người vào bên trong.
Thời Sênh thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu liền đối diện với một khuôn mặt nhợt nhạt.
Thời Sênh dồn sức lui về sau một bước, “Anh là ai!”
Mẹ nó chứ, đứng ở sau cô từ lúc nào, mà chả có lấy một tiếng động, doạ chết bổn cô nương rồi.
Đứng đối diện cô là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng, bác sĩ à?
Nhưng sắc mặt hắn tái nhợt quả thực rất dọa người, hoàn toàn không giống người bình thường.
“Hắn xuống phía dưới rồi, mau bắt lấy hắn.” Ban công tầng trên truyền tới tiếng nói.
Hộ lý trông coi Thời Sênh ở phía sau cũng tiến lên. Đoán chừng là hắn ta nhận được tin tức phía trên, chuẩn bị bắt người đàn ông kia.
Người đàn ông nhìn Thời Sênh một cái, nhanh chóng từ trên ban công nhảy xuống. Hộ lý bắt hụt, hắn bò lên ban công nhìn xuống phía dưới. Người đàn ông kia giống người nhện, thoắt cái đã đi xuống tầng, nhanh chóng biến mất trước mắt bọn họ.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hộ lý, “Các anh… bệnh viện còn có bệnh nhân lợi hại như vậy sao?”
Bệnh nhân bây giờ đều lợi cmn hại như vậy sao?
Hộ lý cũng có chút lờ mờ, “Chắc là… không có nhỉ.”
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Bỏ tối theo sáng. Trợ giúp mục tiêu nhiệm vụ, đi về phía ánh sáng.]
Thời Sênh: “…” Cái trò gì thế?
Cái gì gọi là trợ giúp mục tiêu nhiệm vụ đi về phía ánh sáng chứ? Dựa theo mặt chữ mà hiểu, đứng ở dưới ánh mặt trời là được phải không?
Mấu chốt là mục tiêu nhiệm vụ là thằng nào mới được!
Trước kia còn có một cái tên, bây giờ ngay cả tên cũng giản lược?
Nhị cẩu tử, mi thay đổi rồi.
[…] Cô mới nhị cẩu tử!
Hệ thống vốn muốn nhắc nhở Thời Sênh một câu. Nhưng ném cho cô câu nhị cẩu tử kia xong, Hệ thống quyết định offline.
“Người đâu?” Hành lang phía sau có mấy người đuổi theo ra, hỏi hộ lý bên cạnh Thời Sênh.
Hộ lý chỉ chỉ phương hướng người đàn ông biến mất, “Chạy bên kia rồi.”
Mấy hộ lý không nói hai lời lại chạy trở về, đi bắt phạm nhân… à nhầm, bệnh nhân chạy trốn đó.
“Người đó là ai thế?” Người đàn ông vừa rồi xuất hiện, nhiệm vụ ẩn giấu liền xuất hiện…
Hộ lý cũng đầu óc mơ hồ, “Không quen, tôi chưa từng gặp hắn. Tầng bảy thu nhận một bệnh nhân lợi hại như vậy từ bao giờ thế không biết.”
Sau đó Thời Sênh nghe nói bệnh nhân kia đã bị bắt trở lại. Ngày hôm qua hắn mới vào đây, ai ngờ lại lợi hại như vậy.
Thời Sênh cố gắng quét nội dung câu chuyện một lần, bên trong chỉ có nữ chính và nam chính, thông tin khác hoàn toàn không có.
Hệ thống rác rưởi.
[…] Bản Hệ thống đang nằm cũng trúng thương.
Người bệnh nhân kia bị giam ở trên tầng tám. Tầng tám đó đích thị là nhà giam, khắp nơi đều là lan can sắt, muốn đi lên còn khó hơn lên trời.
Thời Sênh từ bỏ ý địnhlên tầng tám tìm người, quyết định giải quyết hung thủ trước đã.
Mấy ngày gần đây Thời Sênh biểu hiện giống như người bình thường, không phát bệnh lần nào. Hộ lý sau khi được bác sĩ Nghiêm đồng ý đã để cho cô tùy ý hoạt động ở hành lang.
Lúc này Thời Sênh đang ngồi xổm bên cạnh tán gẫu với người hộ lý: “Công việc này của các anh, cả ngày đều như thế, có phiền hay không?”
“Đều là vì nuôi gia đình sống qua ngày, so với những nơi khác, nơi này tiền lương coi như cao nhất.”
“Các anh đều ký hợp đồng với bệnh viện?”
“Làm lâu dài như chúng tôi, nhất định là phải ký hợp đồng.” Hộ lý đột nhiên quát một tiếng, người cũng vọt ra ngoài, “Không được phá hoại tài sản công cộng, bỏ đồ xuống.”
Bên kia có hai bệnh nhân hóng gió đang hành hạ chậu cây màu xanh lá ngoài hành lang.
“Loại soạt…” Chậu cây vẫn không may mắn tránh khỏi tai nạn.
Hộ lý chỉ có một người, đối phương có hai người, vừa bắt vừa cản hắn, có một bệnh nhân còn đang nắm đất sét trên đất nhét vào trong miệng người hộ lý.
Thời Sênh: “…” Đáng sợ quá đi à!
Doạ chết bổn cô nương rồi.
Bệnh nhân nhét bùn vào hộ lý kia, rõ ràng chính là người lần trước túm nhánh cây nhét vào trong miệng người khác. Thời Sênh biết hắn. Hắn ở cách vách cô, tên là Lưu Dũng.
Hắn cảm thấy mình là một loại thực vật, cả ngày lầm bầm lầu bầu với cây cối.
Bệnh tâm thần giai đoạn cuối, hết cứu nổi.
“Người đâu…” Người hộ lý bị ấn xuống đất, hắn nắm tay một bệnh nhân, rống to về phía hành lang.
Một bệnh nhân khác đang ôm đồ gốm vỡ, định đập vào đầu viên hộ lý.
Chậc chậc, ổng mà bị đập chết, chắc chả có ai phải gánh trách nhiệm hình sự đâu nhỉ?
À không, bị đập chết rồi, còn ai tán dóc tình báo với cô nữa.
Không dễ gì mới lăn lộn quen mặt được, giờ lại phải làm quen với người mới, phiền hà bỏ xừ.
Thời Sênh vội vàng tiến lên kéo cổ áo người bệnh nhân kia, lôi hắn qua một bên, nhấc chân đá vào người Lưu Dũng, đạp hắn từ trên người hộ lý xuống. Người hộ lý tay chân được giải phóng, lập tức cầm bộ đàm gọi người.
Lúc này là thời gian đổi ca, người trực cùng hộ lý này vừa hay lại đi vệ sinh, cho nên mới xuất hiện chuyện như vậy.
Chờ người bên kia chạy tới, túm hai người trở về phòng, viên hộ lý mới thở phào, hướng về phía Thời Sênh cảm ơn, “Cảm ơn cô nhé.”
Vừa rồi nếu như không phải là cô lôi hai người kia ra, có lẽ bây giờ hắn đã vỡ đầu rồi.
“Tôi chỉ là….” Có mưu đồ khác, “Tiện tay thôi.”
Hộ lý quan sát Thời Sênh mấy lần. Cô lên tầng sáu lâu như vậy, còn chưa thấy cô phát bệnh bao giờ. Nếu không phải xem trên tài liệu viết rõ ràng, hắn còn cảm thấy cô gái này rất bình thường.
“Tôi là Đặng Quân.” Viên hộ lý gãi gãi đầu, “Cái đó, cô về phòng trước đi, tôi thu dọn chỗ này một chút.”