Thanh quang lan tỏa, thân ảnh mặc thanh y dừng bên cạnh Lâm Động. Mọi ánh mắt đều nhìn sang, nam tử này khá anh tuấn, mái tóc đen tuyền bay theo gió rất tiêu dật, thoát phàm.
Những người trong thành đều nhìn nam tử đó với ánh mắt chấn kinh và kinh hãi. Mà nguyên nhân của sự kinh hãi đỏ chính là vì cái thung lũng sâu hàng vạn trượng phía trước mặt và hắc ảnh thảm hại ở tít tận cùng thung lũng kia.
Trên thân thổ Dị Ma Tướng, mọi người đều nhận thấy một luồng khí tức khủng bố đủ dể sánh ngang với siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh. Thế nhưng… cường giả có thực lực đảng sợ đó lại bị nam tử thanh y này tiện tay một chưởng đánh bay cả vạn trượng… Thực lực đó rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?
– Luân Hồi Cảnh…
Một số người nhìn nhau, rồi giọng nói run rẩy vang lên. Ngoài đỉnh cấp cường giả Luân Hồi Cảnh thì còn ai khiến cường giả Chuyển Luân Cảnh thành ra thế kia?
Ba chữ đơn giản chỉ nói ra thôi cũng phải cần dũng khí… Trong trời đất này, chỉ cần đạt đến Chuyển Luân Cảnh là có thể trở thành bá chủ một phương. Còn Luân Hồi Cảnh, đó gần như là tầng thứ cao nhất trong trời đất, những người đó gần như trở thành thần trong mắt nhiều người…
Thế nhưng… lúc này, ở đây, họ lại tận mắt nhìn thấy cường giả khủng bố đó xuất hiện. Sự chấn kinh đó đương nhiên rất khó dùng lời nói để nói rõ.
– Thanh Trĩ tiền bối…
Lâm Động cũng sững người nhìn nam tử mặc thanh y đó, rồi ánh mắt hiện lên Hy
– Ha ha, anh bạn trẻ, lâu rồi mới gặp…
Thanh Trĩ nhìn Lâm Động mỉm cười, rồi quay sang Hỏa Thần và Từ Tu bị trọng thương, cười:
– Ngươi làm tốt lắm, kế hoạch lần này thành công là nhờ ngươi.
Lâm Động nghe vậy thì thấy ngượng ngùng. Hắn biết mọi việc ở đây có lẽ Thanh Trĩ đã biết từ lâu.
Thanh Trĩ thấy Lâm Động như vậy thì thần sắc càng thêm ôn hòa, trong mắt cũng có sự tán thưởng. Lần đầu tiên gặp, Lâm Động chỉ là một thiếu niên mới đi ra từ vương triều cấp thấp không lầu. Chỉ trong hai ba năm ngắn ngủi mà thanh niên này đã trở nên lớn mạnh với tốc độ kinh người thế này.
Xem ra nhãn quang nhìn người của Thanh Trĩ hắn không hề kém…
Bùm!
Trong đống đổ nát phía xa, đột nhiên hắc khí bắn lên khiến những tảng đá khổng lồ xung quanh đều nát vụn, rồi tên Dị Ma Tướng quanh người đầy hắc khí bò lên. Đôi mắt u tôi nhìn Thanh Trĩ, chỉ là trong mắt đã có sự e dè.
Thanh Trĩ nhìn hắn một cái rồi ngẩng lên nhìn Thiên Mình Vương đang đứng đối đầu với Ma La, bình thản nói:
– Thiên Mình Vương sao.. .ta có nghe qua tên ngươi.
– Ha ha, Thanh Long Vương Thanh Trĩ… Quả nhiên ngươi vẫn chưa chết.
Thiên Mình Vương cũng nhìn về phía Thanh Trĩ, đồng tử hoi có lại.
– Nhờ phúc của các ngươi… may mắn bước vào Luân Hồi Cảnh.
– Một cường giả Luân Hồi Cảnh, một người có tổ phù, xem ra các ngươi cũng lên kế hoạch chu đáo thật.
Thiên Mình Vương cười nhạt.
– Các ngươi tiềm phục trong trời đất này bao nhiêu năm như vậy, cũng nên lộ diện rồi. Nơi đây không thuộc về các ngươi..
. Ma La trầm giọng.
– Bọn ta cũng muốn rời khỏi đây… Chỉ băng các ngươi giúp bọn ta mở phong ấn của Vị Diện này đi? Thiên Mình Vương cười thích thú.
– Thay vì nhu thế… vẫn nên tiêu diệt hết dị ma các ngươi đi thì hơn.
Giọng nói bình thản của Ma La mang đầy sát ý. Phong ấn của Vị Diện này là đổi lại bằng sinh mệnh của Phù Tổ, nếu mở ra, chắc chắn Dị Ma tộc sẽ xâm phạm. Đến lúc đó thế giới này sẽ gặp một tai kiếp khủng khiếp.
– Ha ha, việc này đến Phù tổ còn không làm được, giờ chỉ với các ngươi thôi sao? Thiên Mình Vương cười, cho dù đối diện với hai người bọn Thanh Trĩ và Ma La, hắn vẫn không hề sợ hãi.
Tuy Hỏa Viêm Thành là đại bản doanh của Viêm Thần Điện, nhưng bên Thiên Mình Vương lại có trận dung kinh người, một Dị Ma Vương, ba Dị Ma Tướng, đủ để lật tung bất cứ siêu cấp thế lực nào.
Thanh Trĩ nghe vậy không hề nổi giận mà lại cười:
– Ta cũng rất tò mò về mục dích các ngươi ẩn nấp lầu như vậy. Không biết Thiên Mình Vương có thể nói ra không?
– Tin bản vương di, ngươi sẽ không muốn biết dâu… Vì nó sẽ khiến người tuyệt vọng.
Thiên Mình Vương cười nhạt.
– Nếu đã vậy…
Thanh Trĩ lắc đầu, nói:
– Vậy chỉ còn cách phong ấn các ngươi lại rồi lấy tin tình báo vậy…
– Ha ha, các ngươi biết muốn phong ấn một Dị Ma vương cần trả giá thế nào không? Thiên Mình Vương cười lớn, dị ma khác với con ngươi, chúng có sinh mệnh lực ngoan cường đến mức khủng bố. Nhớ năm đó Lôi Đe vì phong ấn một Dị Ma Vương mà gần như mất cả tính mạng. Lúc này tuy Thanh Trĩ và Ma La liên thủ, dù chiến lực có thể áp chế Thiên Mình Vương, nhưng muốn phong ấn hắn thì không phải dễ dàng.
– Nhiều năm rồi không giao đấu với các ngươi, cuối cùng hôm nay cũng dược động thủ…
Thanh Trĩ cười, rồi quay sang nhìn Lâm Động, khẽ vỗ lên vai hắn, thanh quang trong bàn tay cuộn trào. Lâm Động cảm nhận được một luồng nguyên lực tinh thuần dối dào chảy ảo ạt vào người hắn.
Luồng nguyên lực này vô cùng tinh thuần, hơn nữa còn có cảm giác rất quen thuộc, đó chính là sức mạnh của Thanh Thiên Hóa Long Quyết.
– Dùng Thôn Phệ Tổ Phù thôn phệ chúng hồi phục trạng thái…Ta và Ma La phải liên thủ thì Thiên Mình Vương mới không thoát dược.
Lâm Động khựng người rồi ngập ngừng nói:
– Còn ba tên Dị Ma Tướng…
Dị Ma Vương đúng là rất khủng khiếp, nhưng ba Dị Ma tướng cũng không phải tầm thường. Chúng tương đương với ba siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh, ngay trong Loạn Ma Hải cũng sánh ngang với chường giáo của một vài siêu cấp thế lực.
Hiển nhiên với thực lực của Viêm Thần Điện không thể một lần đối phó được ba Dị Ma Tướng.
– Xích Vân sẽ đối phó một tên, rồi Đường nha đầu thống lĩnh cường giả đỉnh cấp của Viêm Thần Điện vây đánh một tên. Đương nhiên còn cần ngươi trợ giúp nữa.
Thanh Trĩ nói.
– Nhưng vẫn còn một tên…
Lâm Động chau mày.
– Hà hà, tự nhiên sẽ có người đối phó với hắn.
Thanh Trĩ cười, rồi không nói gì thế, thân hình khẽ động, rồi xuất hiện bên cạnh Ma La.
– Cuối cùng ngươi cũng hiện thân rồi. Ma La nhìn Thanh Trĩ.
– Nếu kế hoạch của ngươi thất bại thì ta hiện thân cũng vô ích. Thanh Trĩ cười.
– Có kẻ ngươi chọn ở đây, chút tự tin đó cũng không còn nữa sao?
– Đúng là rất bất ngờ… Hà hà, dựa vào bản thân tu luyện dược Thanh Thiên Hóa Long Quyết đến mức này…
Thanh Trĩ mỉm cười, ánh mắt có phần cảm thán.
– Tiểu tử đó rất khá, có khí phách, có bản lĩnh, ta rất thích. Nếu kết hợp hắn với Tâm Liên thì ta không sợ không có ai kế thừa rồi.
Ma La cười, thế nhưng vừa dứt lời thì bỗng thấy ánh mắt sắc bén vừa giận dữ vừa xấu hổ của Đường Tâm Liên bắn tới. Ma La ho khan một tiếng, chắc không ngờ được đệ tử bảo bối của mình lại thính tai đến vậy.
– Giải quyết phiền phức trước mắt đây đã.
Thanh Trĩ lắc đầu cười.
Ma La cũng dần nghiêm mặt, hai tay siết chặt, ngọn lửa nóng rực bùng cháy. Trận chiến này chắc hẳn sẽ là một trận ác chiến thực sự, trời đất này đã lâu lắm rồi không xuất hiện Dị Ma Vương…
Lâm Động ở phía dưới, Thôn Phệ Tổ Phù trong cơ thể đã thầm lặng xoay chuyển, rồi nhanh chóng hấp thụ lượng nguyên lực hùng hồn Thanh Trĩ vừa chuyển vào.
Nguyên lực Lâm Động cũng dần hồi phục với tốc độ kinh người.
Lúc này, một tia hồng quang lướt xuống, xuất hiện bên cạnh Lâm Động. Đường Tâm Liên nắm lấy tay Lâm Động.
– Lại nữa à?
Lâm Động dở khóc dở cười.
– Sư phụ bảo ta trả lại đạo bản nguyên của Lôi Đình Tổ Phù cho ngươi.
Mặt Đường Tâm Liên hơi đỏ lên, trừng mắt lườm Lâm Động. Ngân quang nhàn nhạt trong bàn tay nàng hiện lên rồi chui vào cơ thể Lâm Động.
Âm!
Lâm Động lập tức cảm nhận được Lôi Đình Tổ Phù rung lên, âm thanh trầm đục vang lên trong cơ thể, lôi tương chói lòa cuộn trào chảy trong tứ chỉ của Lâm Động. Theo đó, thương thế sau trận đại chiến ác liệt nhanh chóng phục hồi.
– Cuối cùng cũng hoàn hảo.
Cảm nhận cơ thể nhanh chóng phục hồi, thậm chí còn có sức mạnh hơn trước, Lâm Động siết chặt tay lại. Lúc này hắn đã cảm nhận được rõ ràng, một chút khiếm khuyết của Lôi Đình Tổ Phù đã được lấp đầy.
Trong cơ thể hắn lại cuộn trào luồng năng lượng mạnh mẽ.