“Chút nữa cha mẹ cô ta đến nói chuyện với cậu, không chừng bắt cậu đi luôn.” Mã Thừa vỗ lên vai Diệp Thiếu Dương.
Một lát sau, lại có một xe đến, một đôi nam nữ trung niên bước xuống xe, Mã Thừa lập tức mở cửa xuống lầu đón họ lên, ngắn gọn giải thích vài câu.
Vừa bước vào cặp vợ chồng liền chạy vào phòng, thấy Trương Tiểu Như hôn mê vô cùng sợ hãi.
Mẹ Trương Tiểu Như khóc gọi nửa ngày trời cũng không thể gọi tỉnh con gái mình, quay sang quát Mã Thừa nói: “Tiểu Như rốt cuộc bị gì vậy!”
Mã Thừa vừa muốn nói thì Diệp Thiếu Dương bước lên đáp: “Cô hãy bình tĩnh trước, Tiểu Như tạm thời không sao, để con kể lại từ đầu cho cô nghe.”
Cha Trương Tiểu Như cũng khá bình tĩnh, kéo vợ ngồi xuống giường nghe Diệp Thiếu Dương kể lại.
Mẹ Trương Tiểu Như làm sao mà tin: “Gì mà rối tung cả lên, giả thần giả quỷ, tà ngôn mê hoặc dân chúng đây mà!”
Đang nói thì gọi điện kêu đám cảnh sát kia lên bắt Diệp Thiếu Dương lại.
Cha Trương Tiểu Như kéo lấy vợ để bà ta bình tĩnh lại, đẩy mắt kính lên nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu chính là Diệp Thiếu Dương, ta đã từng nghe Tiểu Như nhắc đến cậu.”
“Tiểu Như từng kể ta nghe chuyện của cậu, mẹ nó không tin nhưng ta cũng biết một chút nên ta không nghi ngờ cậu.”
Diệp Thiếu Dương thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ họ không tin vào những điều này, chỉ cần tin thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.
Mã Thừa nói: “Chú Trương, lúc đó con cũng ở đó, những gì Thiếu Dương nói đều là thật, chú phải tin lời con.”
Cha Trương Tiểu Như nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Chuyện này nghiêm khắc mà nói cũng không thể trách cậu được, nhưng suy cho cùng cũng do cậu mà ra, cậu phải chịu trách nhiệm đến cùng. Bây giờ tình trạng của Tiểu Như như thế nào?”
“Cô ta bị trúng độc, vả lại là trùng độc, nói thật hơi khó chữa ạ.”
Cha Trương Tiểu Như chau mày lại hỏi: “Thế nào gọi là trùng độc?”
“Cổ có bốn loại là độc cổ, thi cổ, trùng cổ, hồn cổ.”
Bất kể loại nào cũng đều có độc, đa số cổ đều dựa vào trùng cổ để phát huy, nhưng nguyên lý lại khác nhau: Đa số trùng mà người nuôi trùng sử dụng đều là trùng cổ, một khi trùng cổ xâm nhập vào cơ thể, không phải làm loét nội tạng thì cũng hút máu, hoặc là sinh sôi nảy nở, đến cuối cùng hành hạ đến chết.”
Tuy không chắc họ nghe hiểu nhưng Diệp Thiếu Dương cảm thấy sự việc có liên quan đến tính mạng của con gái họ nên nhất định phải giải thích rõ ràng.
“Dù trùng cổ đáng sợ nhưng có cách để lấy nó ra. Còn độc cổ thì khác, con sâu một khi đã xâm nhập vào cơ thể thì không ra nữa, trừ khi… chủ chết. Sâu trong cơ thể người không ngừng tiết chất độc ra, ăn mòn mạch máu… nhất định mất mạng.”
Mẹ Trương Tiểu Như vừa nghe bốn chữ nhất định phải chết liền khóc, chồng vỗ vai vợ, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Cậu còn nhẫn nại giải thích với ta nhiều như vậy, chứng tỏ cậu nhất định có cách cứu nó đúng không?”
“Con có thể… dùng thuật châm cứu trước, để ép chất độc ra, vậy có thể kéo dài thời gian.”
“Sau đó thì sao?”
“Con sâu không ngừng tiết chất độc ra, cứ cách một khoảng thời gian thì phải hút một lần để bảo toàn tính mạng, nhưng chỉ có thể chữa ngọn không thể chữa gốc. Quan trọng vẫn phải giết chết con sâu đó, nhưng vấn đề là bây giờ con không biết cô ấy trúng độc gì, không dám làm bừa.”
Cha Trương Tiểu Như nhìn chằm chằm hắn một lúc nói: “Cậu rất thật thà.”
Diệp Thiếu Dương xua tay đáp: “Tiểu Như vì con mà bị thương, con nhất định phải cứu sống cô ấy, mọi người cũng đừng lo lắng, con đảm bảo cô ấy sẽ không sao.”
“Lấy gì đảm bảo?”
“Lấy tính mạng của con đảm bảo. Nếu không cứu được cô ấy, mọi người muốn con chết sao cũng được.”
Hai người nhìn nhau một lúc, cha Trương Tiểu Như gật gật đầu than thở.
“Thật ra, chuyện này cũng không thể trách cậu, tính cách của Tiểu Như ta biết, nó vô pháp vô thiên, dở chứng lên ai cũng không cản lại được, nhưng ta chỉ có một đứa con gái này… ta hy vọng cậu có thể nhanh chóng chữa khỏi cho nó, chúng tôi có thể nói dối gạt ông nó một lúc, nhưng không thể giấu mãi được. Ông chín mươi tuổi rồi, chỉ có một đứa cháu gái, ông không chịu được bất kỳ đả kích nào đâu, cậu hiểu ý ta chứ?”
Diệp Thiếu Dương khẽ gật đầu, sau đó nói với họ giờ phải làm sao, thế là Diệp Thiếu Dương cõng cô, mọi người cùng đi xuống.
Cha Trương Tiểu Như vẫy tay, mấy chiếc xe cảnh sát không dám chậm trễ liền chạy tới.
Hai chàng trai từ xe riêng của ông bước xuống, cẩn thận bế Trương Tiểu Như vào xe, để cô nằm ở ghế sau.
Mã Thừa và Lão Quách tự lái xe chở Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc đi theo sau.
“Tôi cũng không ngờ hai vợ chồng lại dễ vậy.” Mã Thừa lái xe, có chút ngạc nhiên nói.
Diệp Thiếu Dương nói: “Họ rất giận, rất kích động, nhưng không dám bắt ta, cũng không dám vô lễ với ta.”
“Tại sao không dám?”
“Bắt ta rồi ai cứu con gái họ?”
Mã Thừa ngây người, mình đích thực không nghĩ đến mấu chốt quan trọng này.
“Nhưng nếu như Tiểu Như có mệnh hệ gì, cậu cũng xong đời.”
“Không đâu, ta nhất định sẽ cứu sống cô ta.”
Xe chạy vào căn biệt thự. Biệt thự rất lớn, rất khí phái, nhưng Diệp Thiếu Dương không có tâm trạng quan tâm đến chúng.
Trương Tiểu Như được đưa vào phòng, nằm trên giường.
Diệp Thiếu Dương lấy một thau nước, chuẩn bị mọi thứ, sau đó cho Nhuế Lãnh Ngọc vào, những người khác đều bị đuổi ra ngoài, để tránh ảnh hưởng đến mình.
“Kêu tôi vào đây để làm gì?” Nhuế Lãnh Ngọc có chút bối rối.
Diệp Thiếu Dương nắm một tay của cô, để trước ngực nói: “Lần này cô phải giúp tôi!”
Nhuế Lãnh Ngọc ngây người nói: “Cậu nói đi!”
“Tôi phải dùng Thập Bát Thần Châm, còn phải cạo gió giúp cô ta ép chất độc ra, cô nhìn kỹ thủ pháp của tôi, tiếp đó tôi sẽ truyền khẩu quyết thần châm cho cô, sau đó cô giúp tôi chăm sóc cô ấy, tôi phải đi điều tra chân tướng sự việc, sau này việc giúp cô ấy ép độc phải làm phiền cô rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu. Chuyện này đích thực vất vả, cô cũng chưa từng chăm sóc ai, nhưng vì là Diệp Thiếu Dương dặn dò nên cô đành chịu chút thiệt thòi.
Diệp Thiếu Dương nhờ cô giúp đỡ, cởi áo Trương Tiểu Như rồi để cô nằm sấp xuống giường. Vì mình là con trai nên chuyện này không tiện lắm, vả lại có Nhuế Lãnh Ngọc ở đây càng ngại hơn.
“Có cần cởi luôn áo ngực không?”
“Kìa… Đừng, chỉ cần cởi nút là được.”
“Ừ, được rồi, cậu qua đây.”
Diệp Thiếu Dương quay người lại, Trương Tiểu Như nằm sấp xuống giường, lưng trắng sáng.
Bước lên lấy Thập Bát Thần Châm, hít sâu, bắt đầu châm cứu từ vai. Nhuế Lãnh Ngọc đứng cạnh quan sát.
Sau gáy, cổ, hai vai đều châm kim, Diệp Thiếu Dương lấy đồng tiền từ trong miệng của Trương Tiểu Như, ngâm nước sạch, sau đó thoa chút dầu hương Tây Tạng, lấy ngón tay phải ấn lên lưng, dùng lực cạo gió.
Tay trái lần lượt ấn vào hai bên lưng, nhẹ nhàng xoa bóp, lưu thông mạch máu vậy mới dễ ép chất độc ra.
Lưng của Trương Tiểu Như rất mềm, da rất láng mịn, có đàn hồi.
Nhưng trong lòng Diệp Thiếu Dương không hề có tạp niệm, hết sức tập trung, nắm chặt đồng tiền, không ngừng cạo gió.
Chưa cạo được bao nhiêu, thì có một chút máu đặc chảy ra từ trong lỗ chân lông.