Nhuế Lãnh Ngọc quan sát tỉ mỉ kỹ thuật của Diệp Thiếu Dương, biết là nhìn thì không khó nhưng thực chất phải đòi hỏi kỹ năng, vả lại chuyển động của đồng tiền cũng phải phù hợp với quy luật, mỗi lần đều phải kích phát một huyệt đạo, độ mạnh yếu tất cả đều phải chú ý.
Nhuế Lãnh Ngọc lấy khăn nhúng nước rồi giúp cô ta lau sạch.
“Lần sau lúc cô cạo gió, có thể nhờ người giúp, nhờ người giúp việc hay gì đó.”
Diệp Thiếu Dương nói.
“Không cần cậu nói tôi cũng biết.”
Nhuế Lãnh Ngọc giúp Trương Tiểu Như mặc lại đồ, xoay người lại để mặt hướng lên trên, lấy chăn đắp lại.
Sắc mặt Trương Tiểu Như đã đỡ hơn nhiều, không khác gì người thường.
Lúc này Diệp Thiếu Dương mới mở cửa mời cha mẹ cô ta vào.
Hai vợ chồng bước vào nhìn thấy sắc mặt của Trương Tiểu Như mới thấy nhẹ nhõm hơn.
“Cám ơn.”
Cha Trương Tiểu Như cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương hỏi:
“Vậy sau này như thế nào?”
Diệp Thiếu Dương nói xong rồi để Nhuế Lãnh Ngọc chăm sóc Tiểu Như, còn mình thì đi điều tra chân tướng sự việc.
Cha Trương Tiểu Như nghe xong nói:
“Vậy mọi việc đều trông cậy vào cậu, về phương diện pháp thuật ta không hiểu, nhưng nếu cần gì cứ nói với ta.”
Mẹ Trương Tiểu Như hỏi:
“Sau này Tiểu Như vẫn hôn mê vậy sao? Vậy làm sao ăn?”
“Mỗi ngày cho cô ta phơi nắng, trưa mười hai giờ mỗi ngày sẽ tỉnh dậy một lúc vậy là có thể ăn.”
Trương Tiểu Như vừa loại bỏ chất độc, tạm thời không sao. Diệp Thiếu Dương gọi Nhuế Lãnh Ngọc ra để cùng nhau bàn kế hoạch tiếp theo.
“Tôi cũng không quen biết người nuôi cổ, nhưng tộc Miêu ở Tương Tây chắc có lẽ sẽ có một số người, tôi muốn mời một người đến, trước tiên phải phân biệt được đây là loại cổ trùng gì, rồi sau đó mới nghĩ cách.”
Lão Quách nghe Diệp Thiếu Dương nói vậy lắc đầu nói:
“Loại cổ độc này người nuôi cổ bình thường không biết, muốn tìm phải tìm người chuyên nuôi cổ ở tộc Miêu, người được kế tục hoặc là thành viên trong gia tộc thầy mo mới được.”
Nhuế Lãnh Ngọc cũng đồng ý với cách nói này.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi:
“Kiếm ở đâu?”
Nhuế Lãnh Ngọc đáp:
“Năm xưa lúc tôi đi hái thuốc ở Thập Vạn Đại Sơn có quen một thầy mo tộc Miêu trẻ nhưng tinh thông ma thuật, tôi có thể thử giúp cậu liên lạc, nhưng đã lâu rồi không liên lạc, trong máy không có số điện thoại, cuốn sổ trong túi tôi thì có.”
Trước đó có chút lộn xộn, lại cộng thêm cha mẹ Trương Tiểu Như đến gấp, không có thời gian để suy nghĩ, giờ nghĩ lại Nhuế Lãnh Ngọc liền nghĩ ra được một cách.
Diệp Thiếu Dương từ biệt cha mẹ Trương Tiểu Như, nói một số lời an ủi, Nhuế Lãnh Ngọc ra dấu sẽ quay lại chăm sóc Trương Tiểu Như, sau đó mọi người rời đi. Mã Thừa cũng theo sau.
Về nhà Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc vào phòng tìm hành lý, ba người đợi ở ngoài.
Mã Thừa đột nhiên khẽ hỏi Diệp Thiếu Dương:
“Cậu ở chung với Nhuế tiểu thư sao?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
“Vậy tại sao lại dọn hành lý đến đây?”
“Giờ cậu còn có thời gian rãnh rỗi để lo chuyện này sao?”
Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái nói:
“Cô ta không có chỗ ở, tạm thời ở chỗ tôi thôi.”
Một hồi sau, Nhuế Lãnh Ngọc lấy cuốn sổ điện thoại ra, tìm nửa ngày trời mới thấy số điện thoại gọi qua đó.
Diệp Thiếu Dương bọn họ sốt ruột.
Bắt máy Nhuế Lãnh Ngọc nói được vài câu, nói cảm ơn rồi cúp, nói với Diệp Thiếu Dương đó là điện thoại của em gái bạn hắn, nói là anh cô đã lên núi hái thuốc rồi, mấy ngày sau mới về. Rừng sâu không có tín hiệu nên gọi không được, chỉ có thể đợi thôi.
“Cậu qua đó một chuyến đi, tôi cho cậu địa chỉ, sau khi đến đó cậu liên lạc với em hắn trước.”
Ngừng một chút Nhuế Lãnh Ngọc lại nói:
“Thầy mo tộc Miêu có quy định, phàm là cổ độc do người khác hạ, chỉ cần không liên quan đến mình thì bất kể thầy mo nào cũng không được ra tay giải độc, nếu không sẽ gây thù chuốc oán.”
Mã Thừa hỏi:
“Không thì cho thêm chút tiền?”
“Việc có thể dùng tiền để giải quyết còn gọi là việc quan trọng không.”
Nhuế Lãnh Ngọc không thèm nói nữa, vẫn dặn dò Diệp Thiếu Dương mua thêm quà đến đó thăm hỏi, đợi sau khi gặp được bạn của cô rồi mới gọi.
“Quan hệ giữa hắn với tôi không được tốt, có lẽ sẽ giúp được cậu.”
Diệp Thiếu Dương để ý vẻ mặt lúc Nhuế Lãnh Ngọc nói chuyện không tự nhiên liền truy hỏi:
“Sao không tốt?”
Nhuế Lãnh Ngọc do dự một chút rồi nói:
“Gặp rồi cậu sẽ biết, hắn có thể giúp cậu cũng có thể hại cậu. Cậu phải chuẩn bị tâm lý.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy càng cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy Nhuế Lãnh Ngọc không có ý muốn giải thích, cũng không hỏi thêm nữa, mọi chuyện để gặp được người rồi tính.
Nhuế Lãnh Ngọc liền lấy điện thoại kiểm tra vé, một hồi sau nói:
“Không có chuyến bay đến Tương Tây, cậu đến Trương Gia Giới trước rồi ngồi xe lửa, tôi đã đặt vé trưa mai.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu đồng ý, lấy số điện thoại của người bạn đó – vì trên núi không có tín hiệu, cũng không có điện nên người bạn đó vào rừng không có đem theo điện thoại mà giao cho em gái, như vậy còn có thể giúp hắn nghe điện thoại, lỡ như có chuyện gì thì lúc về cũng có thể kịp thời giải quyết.
“Chuyến bay sáng mai có thời gian thì đến xem tình hình của bạn tôi.”
Mã Thừa đề nghị.
Dù sao đó cũng là manh mối, cho dù Mã Thừa không nhắc thì Diệp Thiếu Dương cũng không để mất cơ hội, bốn người liền xuất phát, Mã Thừa lái xe dẫn đường, đến một bệnh viện tư, trong phòng chăm sóc đặc biệt thấy cô gái đó.
Cô gái đó nằm trên giường bệnh, đang hôn mê.
Bác sĩ nói với họ, vì trước đó cô ta “lên cơn” nên chích thuốc để trấn tĩnh.
“Ông Mã, chúng tôi đang đợi ông để bàn chút chuyện.”
Bác sĩ chặn Mã Thừa lại, khách sáo nói:
“Chúng tôi tính mời hai chuyên gia bệnh thần kinh từ kinh thành để thành lập đội trị liệu, chuẩn đoán bệnh tình của cô Vương, nếu như ông đồng ý thì chúng tôi sẽ tiến hành.”
“Không cần đâu.”
Mã Thừa chỉ vào Diệp Thiếu Dương nói:
“Tôi đã mời được “chuyên gia” chút nữa sẽ trị khỏi.”
Bác sĩ và hai y tá đứng ngây người nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, quan sát từ đầu đến chân, nhìn sao cũng không giống bác sĩ.
“Xin hỏi người này là… chuyên gia khoa nào vậy?”
“Khoa ngoại.” Diệp Thiếu Dương nói đại.
Trong phong tục dân gian, phàm là chuyện thần bí thì đều gọi là khoa ngoại, rất nhiều người dưới quê đều gọi thầy mo bà mo là bác sĩ khoa ngoại, mời bà mo thì gọi là “khám khoa ngoại” đây là cách gọi phá lệ của bốn thế hệ trước và tiếp tục truyền lại.