Diệp Thiếu Dương nói sơ qua tình hình, lúc này phía trên truyền đến tiếng đánh nhau, hai người vừa muốn đi lên xem, phía sau đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng vang ào ào, giống như cái gì chen ra nham thạch bò đi.
Trái tim Diệp Thiếu Dương lập tức nhảy lên cổ họng.
Có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ có một loại khả năng… Hóa Xà!
Súc sinh này quả nhiên chưa chết!
Suy nghĩ này vừa sinh ra, chợt nghe thấy một tiếng vang khổng lồ, các tảng đá bịt hang kia rầm rầm rơi xuống đất, có một số trực tiếp vỡ thành bột phấn.
Một làn gió tanh hôi tới cực điểm từ chỗ sâu trong cái hang thổi tới, không cần phải nói cũng biết là mùi trên thân Hóa Xà.
Lúc này, một bóng người xuyên qua nham thạch mà đến, chính là Mỹ Hoa.
“Lão đại, Hóa Xà sống rồi!” Mỹ Hoa hoang mang rối loạn hô.
“Ta biết rồi, nó thế nào?”
“Nó đã bị thương, có thể bị thương còn không nhẹ, sau khi phá vỡ những tảng đá kia, nó lặn xuống phía dưới giếng sâu, nhắm chừng là đi dưỡng thương.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhất thời cả kinh nói:
“Vậy Tứ Bảo thì sao!”
“Tứ Bảo thiền sư đã bơi tới hạ du, mạch nước ngầm đó có lối ra, hắn đã đi ra ngoài.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe yên tâm.
Lâm Tam Sinh trầm ngâm nói:
“Ta đã nói Hóa Xà không dễ chết như vậy, nhắm chừng bị thương cũng không phải quá nghiêm trọng.”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói:
“Ngươi bây giờ còn nói những cái này, mau nghĩ cách. Nếu mặc kệ Hóa Xà đào tẩu, chúng ta làm tất cả những việc này đều tốn công vô ích rồi, những người kia cũng chết uổng.”
Lâm Tam Sinh nói:
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ, chỉ chút người này của chúng ta, đi còn chưa đủ nhét kẽ răng.”
Lời này của hắn cũng không nói sai.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương so với hắn còn rõ ràng hơn, lúc trước nhiều huyết vu cùng đại vu như vậy cùng nhau đối phó Hóa Xà, những người có thể nói là tinh anh trong vu sư, kết quả chỉ là đi tặng đầu người…
Sự cường đại của thượng cổ dị thú, quả nhiên gần như không phải sức người có thể đối phó, sự đáng sợ của Hóa Xà… Diệp Thiếu Dương xem như kiến thức được rồi, ở trên một trình độ cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Lần trước đối phó Cửu Vĩ Thiên Hồ, giới pháp thuật xuất động ít nhất một phần ba, bày trận trước, còn có đám người Đạo Phong, Dương Cung Tử giúp, cuối cùng mới miễn cưỡng đem nó thu vào Sơn Hà Xã Tắc đồ.
Một lần này, chỉ bằng mình một người hai con quỷ – Tiểu Thanh, Tiểu Bạch còn ở bên trên không biết chiến đấu với ai, muốn đánh bại Hóa Xà, quả thực nói nhảm mà thôi.
Chẳng lẽ thực không có cách nào?
Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống từng chút một.
“Thiếu Dương, ta có biện pháp!” Lâm Tam Sinh chỉ vào cái hang trước mặt nói:
“Kích thước cái hang này, vừa lúc thích hợp dùng Sơn Hà Xã Tắc đồ, chỉ cần Hóa Xà lao tới, rất dễ dàng lao vào trong tranh.”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
“Hóa Xà hẳn không ngu ngốc như vậy.”
Hóa Xà là dị thú, trí lực rất thấp, nhưng không có nghĩa là không có trí lực, ít nhất sẽ không kém hơn động vật bình thường.
“Một khi đỏ mắt, xúc động hẳn lên, cái gì cũng không để ý tới nữa.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Như thế nào khiến nó xúc động hẳn lên, người ta hiện tại trở về chữa thương, căn bản là sẽ không đi ra, chúng ta nếu đánh tới cửa, đó là đi tìm chết.”
Lâm Tam Sinh phe phẩy một cây quạt gấp, cười nói:
“Ta có cách khiến nó chủ động tìm đến, hơn nữa nhất định sẽ xúc động.”
Diệp Thiếu Dương nghe ra trong lời nói của hắn có chuyện, trừng mắt nói:
“Ngươi nếu là có biện pháp thì nói, thừa nước đục thả câu nữa ta chém chết ngươi nha!”
Lâm Tam Sinh chỉ vào tranh tường trên một vách hang nói:
“Ngươi nghĩ đến cái gì?”
“Nghĩ cái em gái ngươi, nói nói nói!” Diệp Thiếu Dương quả thực sắp điên rồi.
Lâm Tam Sinh nói:
“Trong hang có quan tài, bên trong có con non Hóa Xà, động vật đều có bản năng bảo vệ con non, chúng ta chỉ cần thương tổn con non, để nó biết, nó khẳng định muốn liều mạng với chúng ta…”
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, cuối cùng hoàn toàn hiểu kế hoạch của hắn, ở trong đầu cân nhắc đơn giản một phen, kế hoạch này đáng để dựa vào!
Hóa Xà một mực chiếm cứ trong cái hang núi này không đi, nói đến cùng vẫn là vì những con non kia, loại bản năng động vật này, ở trên người nó cũng có thể thể hiện ra, một khi con non bị thương, thậm chí là bị ngược đãi, nó nhất định sẽ bị chọc giận.
Ở thời khắc mấu chốt nhất, mình mở ra Sơn Hà Xã Tắc đồ, để nó lao vào…
“Ta có thể đi vào trước, cho sư phụ ta cùng Lâm Lâm biết, đến lúc đó chỉ cần Hóa Xà đem đầu thò vào, để sư phụ ta ở bên trong làm phép, lấy pháp lực ông ấy, không sợ không lôi được nó vào…”
“Cái này nghe rất nguy hiểm…” Mỹ Hoa có chút lo lắng nói.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, chuyện này là rất nguy hiểm, chỉ cần giữa đường xuất hiện một chút ngoài ý muốn, Hóa Xà chưa bị Sơn Hà Xã Tắc đồ thu vào, vậy… một con Hóa Xà nổi cơn điên, có bao nhiêu khủng bố, Diệp Thiếu Dương chỉ là nghĩ một chút, đã cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Đến lúc đó, mấy người bọn họ một người cũng không sống được.
Nhưng, đây cũng là cơ hội duy nhất đối phó Hóa Xà.
Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Lâm Tam Sinh, lại nhìn nhìn Mỹ Hoa, hít sâu một hơi nói:
“Làm!”
“Nhưng kế hoạch này phải sửa một chút, ta nghĩ rồi, muốn để cho Hóa Xà mắc câu, biện pháp ổn thỏa nhất, là lấy bản thân ta làm mồi…”
Lập tức nói qua kế hoạch của mình.
Lâm Tam Sinh và Mỹ Hoa nghe xong, trợn mắt há hốc mồm.
“Thế này quá nguy hiểm rồi.” Lâm Tam Sinh lẩm bẩm.
“Trả giá cao, hồi báo cao. Muốn ăn chắc, phải như vậy!”
Lâm Tam Sinh gật gật đầu:
“Ngươi lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, ngươi nếu hy sinh, ngươi yên tâm, ta nhất định đem sự tích của ngươi thông báo giới pháp thuật, viết vào Đạo tông, vạn cổ truyền lưu…”
“Ngươi cút!”
Diệp Thiếu Dương cả giận nói:
“Đừng rủa ta, ta còn chưa lấy vợ đâu, ta không muốn chết!”
Nghe thấy tiếng đánh nhau phía trên huyệt động càng lúc càng xa, Diệp Thiếu Dương không muốn chậm trễ thêm thời gian, lập tức chui vào trong một cái hốc vách hang bên cạnh, ở cao thấp bốn phía dán lên linh phù, sau đó đóng đinh ở trên nền, lấy ra từng sợi chỉ đỏ, quấn quanh lên, tiếp theo lấy ra một cái bát to, rót vào bên trong hai chai nước sạch, hòa tan thành nước bùa, trộn lẫn vôi cùng hùng hoàng.
Tiếp theo từ trong ba lô lấy ra một bó giấy hoàng phiếu…
Vì hành động hôm nay, hắn cõng một cái túi leo núi, đựng đủ nhiều pháp khí cùng pháp dược.
Tất cả bố trí xong, Diệp Thiếu Dương lấy ra hai chai thủy tinh, bên trong đựng chất lỏng màu vàng, mở ra một cái, rót vào trên quan tài trước mặt.
“Đây là cái gì?” Lâm Tam Sinh hỏi.
“Xăng.” Diệp Thiếu Dương sợ hắn không hiểu, giải thích qua một lần.
Lâm Tam Sinh nói:
“Ngươi sao lại mang theo thứ này ở trên người?”
“Vốn tính sau khi phong ấn Hóa Xà, dùng xăng đem những dư nghiệt trong quan tài thiêu chết hết. Vừa lúc phát huy công dụng.”
Diệp Thiếu Dương nói xong, điểm hỏa quan tài.
Gỗ Thiết Hoa tuy cứng rắn như thép, nhưng dù sao cũng là gỗ, ở dưới lửa nóng thiêu đốt, rất nhanh đã trở thành một đống gỗ mục.
Diệp Thiếu Dương chờ quan tài đốt không sai biệt lắm, nhảy vào hốc trên vách, dùng Câu Hồn tác đập mở nắp quan tài, nhìn qua bên trong, chỉ có một đống xương người màu đen, giống như chân gà đã bị gặm.
Màu đen trên xương cốt, là thi độc bám vào ở trên xương cốt.
Cương thi này đã bị gặm xong rồi, ấu trùng Hóa Xà cũng không thấy nữa.
Bố trí vô ích một hồi. Diệp Thiếu Dương đành phải tiếp tục đi thử quan tài phụ cận, cuối cùng tìm được một cái bên trong có con non, sau khi bố trí xong, tưới xăng bắt đầu đốt.