Thời điểm nắp quan tài đốt tới một nửa, có cương thi từ bên trong “vù” một cái bốc lên.
Diệp Thiếu Dương không rảnh dây dưa với nó, Thất Tinh Long Tuyền kiếm bổ thẳng xuống, đem đầu chẻ thành hai nửa.
Con non Hóa Xà từ trong quan tài nhảy ra.
Khác với con kia lúc trước giết có thể hóa hình, đây là một con non thuần túy, hình thể nhiều lắm giống một con rắn lớn, tu vi cũng cực kỳ có hạn, há mồm hướng Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới.
Diệp Thiếu Dương nhảy ra khỏi hốc trên vách, hai tay kết ấn, niệm một lần chú ngữ, mấy sợi chỉ đỏ bị đóng đinh ở trên mặt đất nháy mắt bắn lên, đem con non này trói chặt, hóa thành các luồng sáng màu đỏ, một mực thít vào trong thịt của nó.
Con rắn non không ngừng vặn vẹo, chỉ đỏ lại là càng quấn càng chặt.
Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, đem nước trong cái bát to đổ ở trên giấy hoàng phiếu bên cạnh, sau đó dán lên đầu con rắn con.
Giấy hoàng phiếu vừa tiếp xúc với rắn con, vôi cùng hùng hoàng bên trên lập tức bị yêu khí kích phát, vang lên xèo xèo.
Một làn sương khói màu đen bốc lên, rắn con phát ra tiếng kêu ngao ngao, cả người run rẩy.
“Nhẫn nại chút đi.” Diệp Thiếu Dương thở dài trong lòng, thân là Thiên Sư, hắn tróc quỷ hàng yêu vô số, nhưng vẫn là lần đầu tiên ngược đãi đối thủ như vậy.
Hóa Xà sinh làm yêu, cái này cũng không phải lỗi của bọn chúng, ít nhất bọn chúng cũng không có lựa chọn.
Diệp Thiếu Dương không ngừng hướng trên thân rắn non dán lên giấy hoàng phiếu, đem nó gói thành một cái bánh chưng, không ngừng bốc ra khói đen, nhìn có chút giống nướng trên lò lửa.
Diệp Thiếu Dương bảo Lâm Tam Sinh và Mỹ Hoa cùng nhau không ngừng quạt gió, đem mùi quạt đến chỗ sâu trong hang, đồng thời, rắn con thê thảm tru lên, cũng truyền qua từng tiếng một.
Kết quả mãi cho đến khi con rắn con này bị tra tấn đến tắt thở, Hóa Xà cũng chưa ra.
Không có cách nào cả, Diệp Thiếu Dương kiếm ra thêm một con nữa, lần này trực tiếp dùng Câu Hồn tác treo, đặt ở trên đèn hoa sen ba màu nướng.
“Mọi người… Đang làm gì, Thiếu Dương ca anh không sao chứ!”
Thanh âm Mộ Thanh Vũ vang lên ở phía sau, cô rốt cuộc đã tỉnh.
Diệp Thiếu Dương bảo Mỹ Hoa canh chừng, lui đến góc, nói sơ qua về tình huống cho cô.
Mộ Thanh Vũ biết được bọn họ đang dụ dỗ Hóa Xà đi ra, chấn động nói không ra lời.
Đúng lúc này, bên ngoài tiếng đánh nhau truyền xuống, tiếp theo bóng người tầng tầng, một đường chạy như điên xuống. Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin soi tới, nhìn thấy lại là Mộ Thanh Phong dẫn dắt Huyết vu.
Tiểu Thanh, Tiểu Bạch gắt gao bám theo bọn họ, điên cuồng công kích, một bộ phận Huyết vu bày trận phòng ngự.
Tiểu Bạch cao giọng hô:
“Lão đại, bọn chúng muốn nổ tung hang, bị chúng ta chặn trở lại!”
“Ca ca!” Mộ Thanh Vũ kêu một tiếng, lại do dự, chưa đi qua. Mộ Thanh Phong bây giờ, đối với cô mà nói, hoàn toàn biến thành một người xa lạ rồi.
“Ca ca, ngươi vì sao sẽ là Huyết vu, vì sao!”
Mộ Thanh Phong hừ lạnh một tiếng:
“Nếu không phải vì ngươi, ta vừa rồi đã nổ tung sơn động, Diệp Thiếu Dương đã chết, ngươi đã phá hỏng đại sự của ta!”
Tiến lên muốn kéo Mộ Thanh Vũ.
Mỹ Hoa lập tức làm phép, đem Mộ Thanh Vũ kéo về bên người Diệp Thiếu Dương.
“Keng!”
Thất Tinh Long Tuyền kiếm xuất khiếu.
Trong mắt đám người Mộ Thanh Phong phát lạnh, đứng thẳng bất động, bọn họ cũng đều biết thực lực của Diệp Thiếu Dương, không dám tùy tiện hành động.
Mộ Thanh Phong nhìn thấy con rắn con bị Diệp Thiếu Dương xách ở trong tay, nung trên lửa nến, sửng sốt một chút, rất nhanh nghĩ đến cái gì, cả kinh nói:
“Hóa Xà chưa chết!”
Không có ai trả lời hắn.
Mộ Thanh Phong lập tức hiểu Diệp Thiếu Dương muốn làm gì, dùng ánh mắt giống như nhìn người ngoài hành tinh để nhìn hắn, chấn động sợ hãi nói:
“Diệp Thiếu Dương, ngươi điên rồi!!”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn.
Một Huyết vu ghé đến bên người Mộ Thanh Phong nói:
“Lý Ông, chúng ta phải đi mau, chẳng may Hóa Xà bị hắn đưa tới, chúng ta nhất định đều không đi được nữa.”
Đối mặt Hóa Xà uy hiếp, Mộ Thanh Phong và gia tộc Huyết vu của hắn căn bản không có bất cứ tâm tư nào tác chiến với Diệp Thiếu Dương, chỉ muốn rời xa nơi đây, cách Hóa Xà càng xa càng tốt.
Hậu đội nhân mã Huyết vu còn đang ngăn cản Tiểu Thanh, Tiểu Bạch tiến công.
Mộ Thanh Phong nghiến chặt răng, nói với Mộ Thanh Vũ:
“Đi theo ta!”
Mộ Thanh Vũ do dự, lắc lắc đầu.
“Ngươi sẽ chết ở đây!” Mộ Thanh Phong rống lớn:
“Cùng với kẻ điên này!”
Diệp Thiếu Dương vì tuyệt hậu hoạn, dứt khoát lấy ra Âm Dương kính, lau đi phong ấn bên trên nói:
“Xuất hiện đi, nhớ lấy không thể tiến lên, chỉ cần đem chân tướng nói ra là được!”
Một bóng người từ trong Âm Dương kính bay ra, đáp ở phía sau Mộ Thanh Vũ, chính là mẹ cô Ôn Hoa Kiều.
“Thanh Vũ…”
Ôn Hoa Kiều cực kỳ thương cảm gọi một tiếng.
Mộ Thanh Vũ đột nhiên quay đầu, mẹ con bốn mắt nhìn nhau, Mộ Thanh Vũ hóa đá tại chỗ.
“Thanh Vũ, là mẹ đây, mẹ là mẹ của con!” Ôn Hoa Kiều nước mắt chảy xuống.
Bên kia, vẻ mặt Mộ Thanh Phong cũng thay đổi, chậm rãi lắc đầu, thở dài.
“Mẹ!” Mộ Thanh Vũ cuối cùng nhận ra mẫu thân, lao mạnh tới, vồ trượt, lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
“Thanh Vũ, mẹ đã chết rồi…” Ôn Hoa Kiều ngồi trước mặt con gái, thất thanh khóc rống lên.
Mộ Thanh Vũ ghé vào dưới chân mẹ, cũng khóc không ngừng.
“Mẹ, mẹ không phải đi luân hồi rồi sao, sao lại ở chỗ này. Ca ca qua đây…” Vừa ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Mộ Thanh Phong, có chút nghi hoặc.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với Ôn Hoa Kiều:
“Mẹ, mẹ mau khuyên nhủ ca ca, bảo anh ấy đi theo chúng ta, đừng làm Huyết vu nữa, anh ấy luôn luôn nghe lời mẹ nhất.”
Ôn Hoa Kiều lau nước mắt, quay đầu nhìn Mộ Thanh Phong, thản nhiên nói:
“Đúng vậy, nó nghe lời ta nhất.”
Người bay lên, nhìn Mộ Thanh Phong, nói:
“Vốn ta hận ngươi thấu xương, nhưng mà Thanh Vũ… Dù sao cũng là em gái của ngươi, ta thấy ngươi quan tâm nó như thế, ta… Rất nhiều chuyện cũng bình thường trở lại rồi.
Mấy ngày nay ta ở trong Âm Dương kính, suy nghĩ rất nhiều. Mặc kệ ta thế nào, ngươi… làm như vậy đối với ta, là vì phụ thân ngươi, cũng là nên làm vậy.”
Mộ Thanh Phong nhìn Ôn Hoa Kiều, biểu cảm trên mặt biến ảo, tràn ngập chấn động.
Hắn nghĩ đến, Ôn Hoa Kiều đối với hắn sẽ hận thấu xương, sẽ lên án mạnh mẽ hắn một phen, tuy hắn cũng không để trong lòng, nhưng vậy mới là đúng.
Bởi vậy, khi hắn nghe được Ôn Hoa Kiều nói ra một đoạn lời như vậy, đặc biệt là cố ý giấu cho mình tội giết người, trong lòng hắn hoàn toàn không tiếp thụ được, tràn ngập chấn động cùng nghi hoặc hóa thành một câu hỏi:
“Vì sao?”
Ôn Hoa Kiều nói:
“Thanh Phong, tên của ngươi là ta đặt, ta mới đầu rất chán ghét ngươi, sau này nghĩ đến, ngươi chỉ là một đứa nhỏ mất đi cha mẹ. Ngươi, giống với ta đều là kẻ bị hại. Ngươi đem Thanh Vũ coi là em gái…
Ngươi ép nó gả cho Bảo Ca, chuyện này tuy rất khốn kiếp, nhưng điểm xuất phát, cũng là vì tốt cho nó.”
Mộ Thanh Phong trợn mắt há hốc mồm, Mộ Thanh Vũ cũng trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng thế…
Hắn vốn cho rằng sau khi thả ra Ôn Hoa Kiều, sẽ lớn tiếng lên án Mộ Thanh Phong phạm tội, như vậy, Mộ Thanh Vũ là có thể triệt để hết hy vọng đối với gã, nhọc một lần sướng cả đời, tuyệt hậu hoạn.
Nào ngờ được, chuyện tới trước mắt, Ôn Hoa Kiều lại còn nói ra một phen lời như vậy.
Nhưng, ngay cả Diệp Thiếu Dương không thừa nhận cũng không được, Mộ Thanh Phong, thật vẫn luôn đối đãi với Mộ Thanh Vũ như là em gái.