“Cái gì không vội được?” Trương Tiểu Nhụy tai rất thính, lập tức hỏi.
Cha mẹ cười cười không nói lời nào.
Trương Tiểu Nhụy đã không có việc gì, đoàn người cũng an tâm. Diệp Thiếu Dương xem thời gian không còn sớm, bảo mọi người đều tự đi về nghỉ ngơi trước.
Cha của Tiểu Nhụy lập tức tỏ vẻ giữa trưa ngày mai bày tiệc, mời mọi người ăn đại tiệc.
“Vị vu sư này từ Tương Tây đến, vừa xuống xe đã chạy tới, còn chưa có chỗ ở, mấy người an bài một chút đi.”
Diệp Thiếu Dương hướng Cao Cao bĩu môi nói.
Cha của Tiểu Nhụy lập tức gọi điện thoại, không đến mười phút đồng hồ, một tiểu tử đi đến, xem bộ dạng là bí thư gì đó, thấy Trương Tiểu Nhụy không có việc gì, mắt sáng ngời, dùng ngữ khí cực kỳ cung kính biểu đạt vui sướng.
Trương Tiểu Nhụy nói:
“Đầu to, anh dẫn vị tỷ tỷ này đi trung tâm spa tôi thường xuyên đi, bảo Lan tỷ an bài phòng tốt nhất, kỹ thuật viên tốt nhất.”
Cha của Tiểu Nhụy bất mãn nói:
“Ở loại địa phương đó còn ra thể thống gì, Tiểu Lưu cậu mang cô ấy đi nhà khách.”
Ở trên chuyện này, Cao Cao biểu hiện không sao cả.
Mẹ của Tiểu Nhụy tiến lên, tự mình khoác tay Cao Cao, đưa cô xuống lầu.
“Tiểu Diệp, cậu tạm thời lưu lại, tôi còn có việc tìm cậu.” Cha của Tiểu Nhụy thân thiết nói.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đi trước rời khỏi, theo những người bạn kia của mình cùng nhau xuống lầu, nói lời từ biệt với nhau, hẹn sẵn giữa trưa hôm sau cùng nhau ăn cơm.
Diệp Thiếu Dương đem chìa khóa nhà đang thuê đưa Tứ Bảo, bảo hắn tự mình đi về ngủ trước. Tạ Vũ Tình lái xe vừa lúc tiện đường, đưa hắn qua. Mã Thừa lái xe đưa Chu Tĩnh Ngư và Đàm Tiểu Tuệ.
Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt Tiểu Ngư, nhéo nhéo cái mũi của cô, cười nói:
“Gần đây thật sự là vất vả em rồi, không biết lấy gì để cảm ơn, lấy thân báo đáp đi.”
“Được, chờ thúc có cơ bụng tám múi đã!” Tiểu Ngư nhướng mày, nhìn về phía bụng hắn.
Diệp Thiếu Dương lập tức xấu hổ, cố ý chuyển hướng đề tài nói:
“Mấy người còn chưa quay về?”
“Chúng ta tìm thúc cũng có việc. Liên quan Lãnh Ngọc tỷ tỷ.” Tiểu Ngư nói, thu liễm nụ cười, vẻ mặt có chút nghiêm túc hẳn lên.
Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi:
“Cô ấy làm sao vậy?”
“Yên tâm chị ấy không có nguy hiểm, thúc đi gặp Trương bí thư trước đi, quay về nói sau không muộn.”
Diệp Thiếu Dương ngẫm lại cũng đúng, liền bảo bọn họ chờ, bản thân trở lại trên lầu.
Mẹ của Tiểu Nhụy cũng lên lâu, đi bầu bạn với con gái. Cha của Tiểu Nhụy đem Diệp Thiếu Dương gọi tới trên hành lang, vỗ vỗ bờ vai hắn, ngữ khí có chút run rẩy nói:
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tương lai cậu có chuyện gì cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng.”
Diệp Thiếu Dương cười nói:
“Cháu và Tiểu Nhụy là bạn tốt, hơn nữa chuyện này bởi cháu mà ra, cháu cũng có trách nhiệm, ngài cũng đừng khách khí với cháu, tương lai nếu gặp phải phiền toái không giải quyết được, cháu khẳng định tìm chú hỗ trợ.”
Trương bí thư gật gật đầu nói:
“Tiểu Nhụy tỉnh rồi, tôi cũng an tâm, tôi với nói cậu một sự kiện, đối với cậu có lẽ rất quan trọng…”
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến loại khả năng nào đó, nhếch miệng nói:
“Chú nói đi.”
Trương bí thư nói:
“Gần đây, có người đến Thạch Thành điều tra cậu.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, kinh ngạc nói:
“Người nào?”
“Một người tên là Thái Vũ.”
“Ông ta sao…” Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, lúc trước mặt hàng này từng nói tra tư liệu của mình, lúc ấy còn tưởng hắn là nói bừa, không ngờ là thật.
Trương bí thư nói:
“Cậu quen hắn?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu:
“Không quen, ông ta đi tìm cháu, muốn bảo cháu làm việc cho ông ta, cháu chưa đáp ứng. Trương bí thư…”
“Cậu gọi tôi Trương thúc thúc là được, chúng ta người một nhà, không cần khách sáo những thứ này.”
“Vâng, Trương thúc thúc.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc:
“Người này là ai, sao ngay cả chú cũng biết?”
Trương bí thư vươn ngón tay, chỉ chỉ phía trên:
“Hắn đến Thạch Thành điều tra người nào đó, tự nhiên phải thông qua tôi.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, gật gật đầu.
Trương bí thư nói:
“Cậu muốn giúp hắn làm việc sao?”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Cháu có đường sống lựa chọn hay không?”
Trương bí thư nói:
“Nếu là người thường, tuyệt đối không có. Nhưng nếu cậu thực không muốn hợp tác, tôi có thể giúp cậu từ chối, tôi cũng có thể cam đoan, hắn sẽ tuyệt không tìm cậu nữa.”
Diệp Thiếu Dương nhìn Trương bí thư, chậm rãi gật đầu, hắn biết Trương bí thư tuyệt đối sẽ không khoác lác.
“Nghe ý tứ này của chú, hợp tác với bọn họ… Tựa như có cái gì nguy hiểm?”
“Đương nhiên, bằng không tôi nói những thứ này với cậu?”
“Bọn họ… Sẽ làm gì cháu?”
Trương bí thư cười cười:
“Không phải bọn họ làm gì cậu, mà là chuyện có thể bị bọn họ nghĩ cần xử lý, tuyệt đối là phi thường nguy hiểm, cho nên muốn cậu câu nhắc rõ ràng, một khi đáp ứng, tôi cũng không tiện thay cậu giữa đường đi đổi ý.”
Thì ra là thế…
“Đa tạ trương thúc, cháu biết rồi, cháu sẽ tự mình cân nhắc quyết định.”
Trương bí thư hài lòng gật gật đầu.
“À thì, Trương thúc… Còn có việc gì không, không có việc gì mà nói cháu đi về trước, có bạn bè còn tìm cháu có việc.”
“Không có việc gì.” Trương bí thư lại vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói:
“Vốn đang có việc, hiện tại không muốn nói nữa, thuận theo tự nhiên đi.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe lời này, liền biết không phải chuyện tốt, cũng không hỏi nhiều.
“Đúng rồi, về sau chờ Tiểu Nhụy khôi phục, các con đi lại nhiều hơn.”
Trương bí thư tự mình giúp hắn ấn thang máy, nhún vai cười nói
“Cậu biết đó, đứa nhỏ này từ nhỏ đã bướng, lời ai nói cũng không nghe, nhưng nó rất nghe lời cậu.”
Đây là logic gì vậy…
Diệp Thiếu Dương từ trong lời của ông nghe ra một tia không thích hợp, cũng không dám đáp lời, lấy lệ cho qua, chờ thang máy xuống, vội vàng chui vào.
Lão Quách nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cũng không nhiều lời, dẫn hắn lên xe, sau đó trực tiếp chạy về nhà mình.
Cửa phòng mở ra, tiếng quát của Quách đại tẩu lập tức từ trong phòng ngủ truyền đến:
“Hai người các ngươi còn biết trở về sao. Không bằng ở lại bệnh viện đi!”
Lão Quách nói:
“Thiếu Dương đến đây.”
Quách đại tẩu lập tức im, một lát sau, xỏ dép lê đi ra, thân thiết xoa đầu Diệp Thiếu Dương, hỏi han ân cần, giống như đối với con của mình.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm động.
Lão Quách không kiên nhẫn reo lên:
“Đừng dài dòng nữa, tôi còn có chính sự muốn nói, bà đi kiếm chút đồ ăn cho Thiếu Dương, hắn xuống xe lửa đến bây giờ còn chưa ăn cơm đâu.”
“Suốt ngày thần kinh hề hề, ngay cả con gái cũng theo ông!” Quách đại tẩu trừng mắt nhìn lão Quách một cái, hỏi Diệp Thiếu Dương:
“Hơn nửa đêm cũng không có gì nữa, tôi nấu cho cậu mì sợi ăn nhé.”
Diệp Thiếu Dương lập tức xua tay tỏ vẻ không cần, nhưng Quách đại tẩu đã đi phòng bếp.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương tò mò nhìn hai cha con ngồi ở đối diện mình.
“Chờ đệ cơm nước xong nói sau, bây giờ nói đệ sẽ ăn không ngon.” Lão Quách nói.
Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, nói:
“Rốt cuộc là chuyện gì, mau lên, huynh bây giờ không nói đệ càng ăn không ngon.”
Lão Quách vừa muốn mở miệng, đột nhiên nhướng mày, hướng ba lô Diệp Thiếu Dương bĩu môi nói:
“Chuyện gì vậy?”
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, trong khe hở của ba lô phát ra một loại ánh sáng màu lam âm u, lập tức lật nắp ra, thò đầu nhìn, rất nhanh đã tìm được vật sáng kia, lấy ra nhìn qua, là tấm gương của Ngư Huyền Cơ đưa!