Trên mặt gương phát ra một loại u quang màu lam, cho dù ở dưới ánh đèn vẫn thấy được rõ ràng.
“Đây là cái gì!” Tiểu Ngư tò mò nói, ghé lên nhìn.
Diệp Thiếu Dương nói đại khái một lần.
Cha con hai người nghe chậc chậc lấy làm kỳ, Tiểu Ngư nói:
“Vậy cái gương này vì sao đột nhiên sáng lên?”
“Ta cũng không biết.” Diệp Thiếu Dương nghĩ qua, tám phần là Ngư Huyền Cơ đang nhắc nhở mình, đừng quên chuyện cô ấy nhờ vả, không nói, mình vốn đã nghĩ, gặp được Tạ Vũ Tình liền ủy thác cô ấy đi điều tra, kết quả một mực bận chuyện Tiểu Nhụy, thật sự đem chuyện này quên mất.
Vừa lúc có thể quan tâm một chút cô ấy về nhà chưa.
Diệp Thiếu Dương lập tức gọi điện thoại cho cô, biết được cô vừa về nhà.
“Sao vậy, vừa tách ra đã không nỡ rồi?” Tạ Vũ Tình đùa.
“Đừng tự luyến nữa, tìm chị có việc.”
Lúc trước trên wechat, Diệp Thiếu Dương đã từng đề cập chuyện này, lập tức nói sơ qua một lần nữa.
Tạ Vũ Tình nói:
“Ừ, cậu có ngày tháng năm sinh, còn chỉ định một chữ trong tên, vậy dễ xử lý rồi, hồ sơ hộ tịch sàng chọn một chút là ra.”
“Vậy chị ngày mai đi tra xét nói cho tôi biết.”
“Được, ai u… Cái quần này của tôi chặt quá, không cởi xuống được, mau tới giúp tôi.”
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, nhìn hai cha con trước mặt, che miệng nhỏ giọng nói:
“Đừng dụ hoặc tôi.”
Tạ Vũ Tình cười lên khanh khách:
“Cậu thực không đến sao, vậy chị đi ngủ, thật là, về sau cậu muốn đến cũng không có cơ hội.”
“Ừ ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Quách đại tẩu cũng đem mì bưng lên, mì cà chua trứng gà, trứng gà còn là lòng đào, đủ thấy dụng tâm, Diệp Thiếu Dương rất cảm động.
“Được rồi, mọi người tán gẫu, tôi đi ngủ đây.” Quách đại tẩu ngáp một cái:
“Thiếu Dương cậu đem mỳ ăn lúc còn nóng.”
“Vâng vâng.” Diệp Thiếu Dương liên thanh đáp, bưng bát bắt đầu ăn.
Tiểu Ngư nhìn hắn, thở dài nói:
“Tiểu sư thúc, thúc rốt cuộc thích ai vậy.”
Động tác ăn mì của Diệp Thiếu Dương nhất thời dừng lại, xấu hổ cười cười, ngập ngừng nói:
“Sao lại nói tới cái này.”
“Bên cạnh thúc nhiều cô nương như vậy, thích thúc tựa như không ít, nhưng con cảm giác, thật sự có thể khiến thúc thích, có ba người, Lãnh Ngọc, Vũ Tình, còn có Tĩnh Ngư…”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Làm sao con biết?”
“Từ thái độ thúc nói chuyện với các chị ấy, con có thể nhìn ra được.” Tiểu Ngư làm bộ lão thành chớp chớp mắt:
“Tựa như vừa rồi thúc và chị Vũ Tình tán gẫu điện thoại, chậc chậc.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu:
“Một người có thể thích ba người?”
“Có thể, tựa như con, thích Ngô Diệc Phàm, Ngô Ngạn Tổ… Ừ, rất nhiều.”
Lão Quách trừng mắt nhìn con gái một cái nói:
“Đừng quấy nữa nói chính sự.”
Tiểu Ngư đáp ứng một tiếng, thay đổi một bộ dáng, có chút lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương một cái rồi nói:
“Tiểu sư thúc, thúc phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tuyệt đối đừng kích động…”
Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống nói:
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ừ, à thì, thúc cùng một cô nương… clip cùng ghi âm xấu hổ, Lãnh Vũ tỷ thấy hết rồi.”
Đầu óc Diệp Thiếu Dương ngắn tũn mất vài giây, sau đó “ông” một tiếng phát nổ, nắm chặt tay cô:
“Chuyện gì vậy, nói rõ ràng chút.”
Được Tiểu Ngư kể lại, Diệp Thiếu Dương rất nhanh đã hiểu ngọn nguồn sự tình: Mộ Thanh Phong đem ảnh chụp cùng ghi âm mình và Thanh Vũ “cùng giường”, thông qua di động gửi cho Nhuế Lãnh Ngọc…
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, toàn thân đều đã toát ra mồ hôi lạnh.
“Tiểu sư thúc, thúc cũng thật là, cho dù thật sự làm ra chuyện gì khác người, cũng không thể lưu lại chứng cớ nha.” Tiểu Ngư nói.
“Nếu là thật, ta sẽ lưu lại chứng cớ?”
Diệp Thiếu Dương hỏi cô bé:
“Cô ấy tin?”
“Bất cứ nữ nhân nào nhìn thấy cái đó, đều sẽ tin tưởng nhỉ, dù sao có ảnh chụp, còn có ghi âm… Ừ, bên trong thúc đối mặt chất vấn, tự mình thừa nhận rồi nhỉ.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, cẩn thận nhớ lại sự tình, càng thêm kiên định cho rằng: đây là âm mưu của Mộ Thanh Phong!
Hắn tương kế tựu kế, trên danh nghĩa nói là lưu lại chứng cớ, để mình tương lai không đổi ý ở cùng Mộ Thanh Vũ, trên thực tế là cố ý đem những cái này gửi cho Nhuế Lãnh Ngọc xem.
Nói như thế, Mộ Thanh Phong khẳng định là đoán được quan hệ của mình cùng Nhuế Lãnh Ngọc, ít nhất là hoài nghi, làm bản thân có cơ hội được Nhuế Lãnh Ngọc ưu ái, ít nhất cũng là một loại trả thù từ ghen đến phá hư hạnh phúc của người khác…
Mộ Thanh Phong bề ngoài hàm hậu, thực tế là nhà âm mưu, một điểm này Diệp Thiếu Dương đã hoàn toàn kiến thức được, cho nên không chút nghi ngờ động cơ của hắn…
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới một sự kiện, buổi tối hôm đó, lúc mình và Mộ Thanh Vũ đang “lên giường”, Nhuế Lãnh Ngọc từng gọi điện thoại tới, lúc ấy là Thanh Vũ tiếp, nói mình rất bận, cúp điện thoại, sau đó không bao lâu, Nhuế Lãnh Ngọc nhận được ảnh chụp cùng ghi âm, có thể là cuộc điện thoại kia của Mộ Thanh Vũ, đã tạo ra tác dụng bằng chứng…
Trách không được sau đó, điện thoại Nhuế Lãnh Ngọc không gọi được nữa…
Cho dù là quan hệ tình lữ kiên định nữa, tín nhiệm đối phương nữa, nhìn thấy “chứng cớ” đầy đủ như vậy, cũng không có đạo lý không tin.
Huống chi bọn họ còn không phải tình lữ…
Diệp Thiếu Dương dùng sức vỗ đầu mình, ảo não đến cực điểm. Nhưng bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, hỏi Tiểu Ngư:
“Cô là làm sao biết việc này?”
“Đương nhiên là Lãnh Ngọc tỷ tỷ nói, chị ấy sau khi biết, rất đau lòng, muốn rời khỏi, bảo con thay chị ấy chiếu cố Tiểu Nhụy tỷ tỷ, tự nhiên phải có lý do chứ, hơn nữa chị ấy cũng cần một người đến an ủi…”
Diệp Thiếu Dương ngây ra một lát, nói:
“Cô ấy có nói cái gì không?”
Tiểu Ngư lắc đầu, nói:
“Chị ấy không cho con nói cho thúc, nhưng con vẫn nói cho thúc, chị ấy… đã khóc.”
Trong đầu Diệp Thiếu Dương liên tưởng đến loại hình ảnh đó, trái tim lúc ấy đã tan vỡ, nhưng hiện tại không phải lúc khổ sở, hắn cố gắng gượng tinh thần, hỏi Tiểu Ngư:
“Cô ấy đi đâu?”
“Chị ấy cũng không cho con nói, nhưng chị ấy nói cho con biết, chị ấy đi Nga Mi sơn, một phương diện đem Ngũ Bảo Kim Liên trả về, một mặt… nói là dùng nghiệm chứng phật duyên của mình.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe lời này, lập tức nhảy dựng lên, thất thanh nói:
“Cô ấy không phải muốn xuất gia chứ?”
Tuy trước đó hai người bọn họ đã nói sẵn, muốn cùng đi Nga Mi sơn, cũng coi như trong kế hoạch… Nhưng, ở sau khi xảy ra loại chuyện này, một mình cô ấy đi Nga Mi sơn, Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút cũng cảm thấy chân như nhũn ra, đột nhiên lại liên tưởng đến ở trong giếng cổ “Lai Sinh Nguyên” nhìn thấy ảo giác “Hồng phấn khô lâu”, lại lo lắng một trận.
Lão Quách đứng dậy, thở dài nói:
“Ta cảm giác… Tựa như là có loại khả năng này, nhưng có lẽ cô ấy chỉ là đi giải sầu chút.”
“Giải sầu!” Diệp Thiếu Dương ồn ào lên:
“Đi am ni cô giải sầu à?”
Đứng dậy, ở trong phòng đi qua lại vài vòng, đột nhiên đứng lại, chất vấn lão Quách:
“Không đúng! Đệ lúc đó gọi điện thoại cho huynh, khi đó Tiểu Ngư đã thay phiên cho cô ấy… Khi đó cô ấy đã đi rồi! Huynh lúc ấy vì sao không nói chứ!”
Lão Quách nhìn hắn, khe khẽ thở dài
“Ta nói, đệ sẽ trở về sao?”