Tên tôi là Jessica và hôm nay tôi sẽ trở thành người hổu của gia đình Nicholas, bà chủ của ngôi nhà đó đã tiếp đón tôi, cô ấy đưa tôi vào phòng trong và nói chuyện với tôi.
Trước tiên cô ấy cho tôi rất nhiều quyền lợi, chằng hạn như lương cao, chẳng hạn như là địa vị. Nhưng đây không phài là những gì tôi muốn, tôi đến đây với mục đích riêng cùa mình.
Tôi là nữ phu sư, là người hầu của ác quỷ, và mục đích duy nhất của tôi trên thế giới này là đế cho óc quỷ đến với con người, ác linh đó đã nói với tôi rằng hắn ta cần một thể xác.
Tôi có thể hiến thân mình cho linh hồn ác quỷ mà không cân phài suy nghĩ, chứ đừng nói đến việc giúp hắn tìm được một cơ thể thích hợp.
Tất nhiên, hầu hết mọi người đều không thể chịu nổi sức mạnh của linh hổn ác quỷ. Chỉ những đứa trẻ sinh ra đã bị dị tột và có tài nâng vể phép thuột mới có thể chịu đựng linh hổn đó.
Thật sự rất khỏ để tìm được đứa trẻ như thế này, trong mấy năm nay, không có đứa trẻ dị tột nào được sinh ra trong thị trấn.
Bước ngoặt của sự việc là một ngày nọ, người hàng xóm nhà tôi bất ngờ tìm đến tôi, cô ốy làm việc cho gia đình Nicholas, nhà quý tộc duy nhất trong thị trổn. Cô ấy được nhộn một mức lương cao, nhưng vì bệnh tột và những lý do khác, cô ốy muốn nghỉ việc.
VỢ chổng quý tộc không đồng ý, cô ấy phài tìm người thay thế và cô ấy nghĩ đến tôi, cô ấy còn nói với tôi, đứa trẻ của gia đình này nhìn rất đáng sợ.
Nghe đến đây, tôi chợt có linh càm tốt, sau khi tiến hành tìm hiểu vể gia đình của Nicholas, tôi biết rằng đứa trẻ mà tôi đang tìm kiếm hiện ở trong nhà của họ, nhưng được nuôi dưỡng một cách bí một vì bị dị tột.
Đây cũng là lý do mà tôi không thể tìm thấy nó trước đây. Nó thột sự rất tuyệt vời Chúa đang giúp tôi. Tôi cỏ thể sử dụng đứa trẻ này để triệu hồi các linh hồn ác quỷ.
Khi tôi nhìn thấy đứa trẻ lổn đổu tiên, bà chù liên tục nói với tôi rằng đứa trẻ rất ngoan, rất nghe lời và không bao giờ làm tổn thương ai, khi nghe tôi nói rằng dù đứa trẻ như thế nào thì cũng chấp nhận được.
Tôi Được đưa đến một cân phòng bí ổm trong lâu đài.
Đứa trẻ co ro giữa đống búp bê, và nếu không nhìn kỹ sẽ ko thấy được mặt đứa bé.
Đứa trẻ thật ra rất xinh đẹp, lọn tóc tự nhiên màu vàng nhẹ che đi vầng trán, có lẽ là bởi vì trước đây con bé không được tiếp xúc với nhiều người, nên khi nhìn thấy tôi, nó rụt rè đi tới giường.
Đứa trẻ đó rất cô đơn, nó chỉ có thể ở trong một cân phòng cỏ mái che và chì cỏ thể chơi với những con búp bê không biết nói.
Điểu đặc biệt làm nó bị gọi là dị tột, bởi vì nó có ba mốt.
con mổt thứ ba là con ngươi màu đỏ, chì nhìn thôi tôi đã thấy run hết cà người, nhưng tôi không sợ, và tôi càng tin chốc là dây chính xác là đứa trẻ tôi đang tìm kiếm.
Thật ra, để lây được lòng tin của một đứa trẻ là một việc rất đơn giàn, tôi đưa cho cô bé những món đổ chơi của những đứa trẻ bình thường bên ngoài, vừa kể cho nó nghe những câu chuyện, vừa nói chuyện với nó, chỉ trong vài ngày, tôi đã trở thành người thân thiết và đáng tin nhổt cùa cô bé.
cô ấy thộm chí có thể ngủ thiếp đi với vòng tay của tôi.
Thời gian gần đến rồi, tôi đã chờ đợi bao nhiêu nâm, không còn đù kiên nhẫn để đợi thêm nữa, sau khi lấy được lòng tin cùa đứa trẻ đỏ, tôi bắt đầu thực hiện kế hoọch của mình.
Tôi bắt đổu dạy đứa trẻ đó chơi một số trò chơi. Tất nhiên, đó không phài là một trò chơi.
Nó thực sự là một nghi lễ triệu hồi linh hổn ma quỳ. Đứa trẻ rất thông minh và hiểu chuyện. Chỉ trong một nâm, cô ấy đã vượt qua tôi và trở thành một phù thủy quyển nâng, tôi biết thời gian đã đến.
Nội dung của cuốn nhật ký kết thúc tọi đây, cỏ thể là do Jessica bốt đầu sử dụng đứa trẻ để triệu hồi linh hổn ma quỷ và không có thời gian để viết nhột ký.
“Chị không biết hổi đó cô ấy có triệu tộp linh hổn của ác quỷ không?
.” Tôi hỏi Hạ Lẩm và Hạ Lỗm trà lời rằng em ấy không biết nhưng em ấy suy đoán có thể là Jessica có lẽ đã thành công triệu tộp linh hồn của ác quỳ, nếu không thì làm sao có vụ hỏa hoọn nâm đó, và sau đó là Jesse Với hàng loọt hành động quái gở, có lẽ cô đã trực tiếp biến đứa trẻ thành một linh hổn ác quỷ nên cô liên tục nói về việc không cho Nan Nan đến với mình.
Rõ ràng là cô ta có tội
Đúng vộy, hồn là như vộy, có thế là như vộy, nên cô ta mới có thể triệu hoán ra linh hồn của Nan Nan, nghĩ đến đây, tâm trọng liền trở nên lo láng không thể giài thích được.
Họ Lỗmchác cũng biết tâm tư của tôi, nên em ấy liền nói “chị đừng lo lâng, dù có chuyện gì xày ra thì em vẫn sẽ ở bên cọnh chị.
Sau khi nghe những lời nói đó cùa Hạ Lẩm, Tiết Xán liền dang tay ôm tôi vào lòng một cách dộc đoán. “Ngươi làm sao vậy đây là người phụ nữ của ta, và ta sẽ là người bào vệ nàng. Được rổi, không có vốn để gì nữa chứ, nếu không còn gì nữa thl hẹn gặp lại ngươi sau”.
Tiết Xán bất giác cốt dứt đoạn video
Trong mốt cùa Tiết Xán tất cà mọi người trừ con trai ruột cùa mình là Tiết Chì, tất cà thế giới còn lọi đểu là đối thủ tiềm tàng của anh ta và em trai cùa tôi, Họ Lam cũng không ngoại lệ.
Tôi không biết Tiết Xán tính cách anh ta như vộy rốt cuộc dã bị ành hưởng bởi thứ gì. Chì những lời nói quan tâm cùa Họ Lam đối vơi tôi, mà anh ta trở nên ghen tị, thậm chí khuôn mạt còn bốc mùi giổm chua.
Nhất là sau hai nâm không gặp, anh ta còn trở nên biến thái hơn.
Tôi còn tưởng rồng tôi sẽ không bị ành hưởng bởi nội dung cuốn nhát ký của Jessica, nhưng không phài, tôi trò truyện với Tiết Xán về Jessica tôi chỉ muốn đuổi mụ phù thủy già này đi, đê’ bà ta hổn phi phách tán.
Tất nhiên Tiết Xán hiểu rõ tôi hơn ai hết, anh trấn an tôi và nói:
“Bây giờ chúng ta phài giệt trừ gia hoà này. Sau khi tìm được thứ đó, chúng ta phài tìm cách phân tán linh hồn của ác quỷ khỏi cơ thê’ này. Và giữ lại linh hồn của Nan Nan”
“Vâng.” Tôi gột đâu. “Nhưng qua những lời của Jessica, chúng tôi biết rằng đứa trẻ đỏ biết phép thuật phù thủy, và cô bé là người mà chúng tôi đang tìm kiếm.
Sau khi nói xong tôi đi ra ngoài, nhưng vừa đi được vài bước, Tiết Xán đã ôm lấy eo tôi: “nàng không mệt sao? Nếu nàng mệt, hãy đê’ ta tự mình di, đừng lo ta đã lộp kết giới trong lâu đài này, ngoại trừ ta ra, các vột ngoại lai sẽ không bao giờ có thê’ vào được”
Câu này bao gồm chuột, ruồi và muỗi.
Nhưng đối với tôi, nơi an toàn nhất là ở cạnh Tiết Xán.
Vì lý do này, chúng tôi đã cùng nhau ra ngoài, theo dõi hơi thở của thứ đó.
Nhưng vào lúc này, chúng tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng hét.
Tôi và Tiết Xán nhanh chỏng nhìn nhau, vội vàng bay vể phía nơi phát ra tiếng hét.
Những tiếng la hét vang lên từ ngôi làng. Khi chúng tôi đi ngang qua, nhiều người đã vây quanh, chủng tôi chen qua đám đông và cuối cùng nhìn thấy những gì họ đang vây quanh
Tôi thở hổn hển.
Đã chết.
Hơn nữa, người chết rất đau khổ, da thịt trên người đểu lở loét, có rất nhiều vết răng nhai, xước xát, không có hình dáng con người, vì sợ tôi khó chịu, Tiết Xán đã che mốt tôi lại bằng đôi tay của anh.
Loọi chuyện này sẽ không khiến tôi càm thấy khó chịu, hơn nữa, xung quanh bây giờ có một nhóm người dang hoàng loạn, dang xôn xao, và tôi cũng không có tâm trọng đê’ ý đến cái xác.
Rốt cuộc, tôi chì mới ở Hy Lạp vài ngày, và tôi chi quan tâm duy nhất những thứ như ác quỷ phu sư, người chết, và những thứ tương tự như vậy.
Kết hợp vài những từ này lọi, ý nghĩa phu sư là những ngừoi triệu tộl linh hồn của quỳ dữ để giết tất cà dân làng trong thị trấn.
Những gì được nói đến không khác lốm so với sự thật, và trường hợp này có lẽ là vậy.
“Là đồ vật kia làm sao”, tôi hỏi Tiết xán.
Tiết Xán đưa ra một câu trà lời khẳng định: “Đúng là đồ vột kia làm.”