Đê’ người ngoài không nhìn thấy, Tiết xán tự mình tạo ra kết giới, bao trùm lấy thi thể, sắc mặt anh trở nên ngưng trọng: “không chỉ đơn giàn là bị giết chết, cô ta dường như linh hổn đã bị nuốt mất rồi”
“Nuốt chửng linh hồn?” Trường hợp này rất không bình thường, thậm chí còn rất tệ: “chàng nghĩ linh hổn của cô gái này bị nuốt chửng sao? Nêu đúng như vộy….”
“An Tố, hãy suy nghĩ lọc quan hơn đi Tiết Xán gõ nhẹ đầu tôi, bất lực nói: “Hai chúng ta không thể xui xẻo như vậy”
Xui xẻo ư, tôi không phài bẩm sinh khi chào đời dã luôn gặp xui xẻo sao. Những cơ duyên không may xuất hiện trong những nâm qua, cũng đểu đã xuất hiện rồi
Vì vộy, không có gì ngạc nhiên khi có bổt cứ điều gì tồi tệ xày ra với tôi, không phài tự nhiên mà tôi lại bi quan như vậy.
Đương nhiên, tôi không dám phàn bác như vậy trưổc mạt Tiết Xán
“Được rồi, mọi việc sẽ có câu trà lời khi ta tìm ra thứ đó đê’ ta xem, ở đằng kia…” Sau một ngưng tụ linh lực đê’ càm nhận, Tiết Xán chì vể một hướng.
Có Tiết Xán ở đây thì có chuyện gì anh ây không tìm được, chỉ cân thứ đó không ra khỏi thị trân
“Đừng lo lắng.” Tiết Xán trực tiếp nhẹ nhàng bế tôi lên khỏi mặt đất và bay về phía lâu đài cổ kính. “Phụ nữ không được thức khuya, nó sẽ không tốt cho làn da cùa nàng, chúng ta tiếp tục tìm kiếm nó vào ngày mai, nó không thể trốn thoát”.
Đây là quyết định của anh, và tôi không thê” bác bỏ nó
Trở lại lâu đài, anh trực tiếp đưa tôi vàophòng tốm: “Đi tổm thôi”
Nhưng trước khi chúng tôi bước vào phòng tắm, chuông điện thoại đột ngột vang lên. Tôi vội vàng nhày dựng lên, “Chỉ có vài người biết sô điện thoại của tôi, khà nângHạ Lầm có chuyện cần nói với tôi.
“Ta sẽ giết thằng nhóc này, gọi điện cho nàng khuya như vậy, hắn không biết nàng cũng cần phài đi ngủ à, Tiết xán cáu kỉnh nói.
Tôi mạc kệ anh ta, chỉ chạy đến chỗ nghe điện thoại.
Tôi nhìn thấy ID người gọi đã rất ngạc nhiên.
Màn hình điện thoại là một sô không quen thuộc, có mã quốc gia của Hy Lạp
Chuyện gì vậy? Ai đã gọi cho tôi
Tôi nghi ngờ nhưng vẫnnhâc máy, hoá ra đó là bà cụ tên Susan, một người sống sót sau vụ cháy mà chúng tôi được báo trong tương lai.
Vì bệnh đãng trí cùa người già, mà chúng tôi không thể khai thác được bốt kỳ tin tức gì từ bà ấy lần trước, vì vậy chúng tôi đã đê’ lại số điện thoại, và đề nghị bà ây gọi lại nêu nhớ ra được thông tin gì đó
Susan nói trong điện thoại với giọng điệu run rổy: “cô có thê’ tới gặp tôi được không? Tôi đột nhiên nhớ đến vài chuyện có thể giúp được cô
“Được, chúng tôi sẽ đến ngay”
Cúp điện thoọi, tôi lộp tức kéo Tiết Xán ra ngoài, và nói:” chàng cũng biết tình trọng của bà Su San, rất khó khăn để gặp được bà ấy trong tình trạng tình táo. Nêu đến muộn, em e rằng bà â’y sẽ lại quên mất”
“Nêu bà già đó không thể cung cấp cho chúng ta một số thông tin hữu ích, ta sẽ đưa bà ấy lên thiên dường.” Ta thột không có kiên nhẫn”, Tiết Xán tốt nhiên sẽ buông ra những lời độc ác.
“Tiết Xán, chàng lát nữa, hãy nhẹ nhàng đừng làm người già sợ hãi”. Trước cửa nhà bà Susan, tôi cẩn thận, ghì chặt mặt Tiết Xán nhìn vào mắt và nở nụ cười nhẹ nhàng với anh “Những người lớn tuổi không thê’ chịu được nỗi sợ hãi, và chúng ta cũng đang cổn các thông tin từ bà ây”
Bất quá, Tiết Xán cuối cùng vẫn không có một chút đồng càm
Cô y tá nhìn thấy chúng tôi tỏ vè hôi lỗi và nói: “Tôi biết bát cô đến đây vào lúc này thột vất và cho cô, nhưng tôi không biết có chuyện gì xỏy ra với bà Susan, và bà ấy yêu cầu tôi phài kết nôi điện thoại với cô”
“Bà Susan đang ở đâu?”
Người châm sóc đưa chúng tôi vào phòng trong để tìm Susan, sau khi nhìn thây chúng tôi, bà ấy hỏi người châm sóc: “Lọi có người đến gặp tôi sao? Không phài tôi đã nói hôm nay tôi không tiếp khách mà.
“Susan, sao bà lại quên rồi, đây là những vị khách mà bà yêu cầu được gặp” Cô y tá tỏ vè bất lực.
Tôi nói với cô y tá: “Hãy đê’ tôi nói chuyện riêng với bà ốy, cô cứ ra ngoài trước”.
“Vộy thl tôi sẽ chuồn bị đồ ân nhẹ cho các vị” Hiếm khi thổy bà Susan chù động hẹn người đến đê’ nói chuyện. Nếu có thời gian cô hãy cùng bà ấy nói chuyện nhiều hơn”
Sau khi tiễn cô y tá ra ngoài tôi ngồi xổm trước mạt bà Susan và hỏi thồng, “Susan, bà đã nhớ ra điều gì sao”
“Cô là ai? Tôi không biết cô.” Sau đó, Susan lọi bổi rối.
Bây giờ tâm trạng của tôi như đi tàu lượn siêu tốc.
Còn về phân Tiết Xán anh thực sự rất cáu kỉnh nói: “trực tiếp hỏi linh hồn bà ta là được rồi, thột phiền phức”
Tôi nhìn anh ta một cái nhìn cành cáo: “Dù sao thì cũng đã đến đây, chúng ta nên coi đó như một việc làm tốt và dành nhiều thời gian hơn cho người già”.
“Anh lớn hơn bà ấy rất nhiều tuổi”
Tôi không klm được kêu “cái gì” đây là lần đầu tiên nghe được Tiết Xán thừa nhận mình đã lớn tuổi.
Nhưng tôi sợ Tiết xán lọi làm ra chuyên thiếu kiên nhẫn, nên tôi nhẹ nhàng cười với anh
Tiếp theo, tôi khá kiên nhẫn và giao tiếp với Susan, từ từ nhắc nhở bà ấy rằng, chúng tôi là người bà ây đang tìm kiêm. Đây là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn, cuối cùng bà Ta đã nhớ ra sau khoáng nửa tiêng.
“An Tố, sao bây giờ cô mới tới, tôi nhớ ra một việc quan trọng cân nói với cô”
Nghe bà ấy nói như vộy, tôi rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, tôi thột sự sợ muốn chết, chỉ sợ trong vài phút nữa, Tiết Xán sẽ nổi điên mà phá huỳ cà cân nhà này.
“Bà bình tĩnh, có gl thì nói từ từ”, tôi rót cho bà ta một cốc nước, sau khi uống cạn, bà ây bốt đầu nói, điểu ấy thột sự khiến tôi bị sốc.
Bà ta run rẩy nói: “Cô đã từng hỏi tôi vể đứa trẻ vô danh trong lâu đài cổ sao? Cuối cùng tôi cũng nhớ ra đứa trẻ đó tên là gì.” “Có phài Nan Nan không?” Tôi hỏi ngay.
Mặc dù lổn trước linh càm gợi lên một thứ gì đó rất kỳ lạ, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng Nan Nan có thê’ đã bị ác quỷ nháp vào, dựa vào thông tin trước đó, tôi nghĩ đứa trẻ đó có lẽ tên là Nan Nan.
“Cái gì Nannan.” Không, Susan có vẻ bôi rối, “Đứa trẻ đó là Mary.”
Mary?
Tôi đã choáng váng.
Chúng tôi luôn nghĩ rằng người dị dọng mà chúng tôi đang tìm kiêm có thể giúp chúng tôi tên là Nan Nan, nhưng bây giờ cái tên mà chúng tôi biết từ miệng của Susan là Mary? Tiết Xán đã đưa ra một lời giài thích có vẻ hợp lý: “Bà ây đã lớn tuổi nên việc nhổm lẫn trong trí nhớ là điều hoàn toàn có thê’ xày ra”
Ngoài ra, sau khi điều tra trong lâu, tôi nhộn thây sự tổn tại cùa một đứa trẻ tên là Mary là không thể.
Đột nhiên xuất hiện một bà già với miệng đỏ và râng trắng cỏ thê’ lột ngược mọi suy đoán trước đó.
“Cô không tin những gì tôi nói? Đợi đã, tôi sẽ cho cô xem một thứ.” Thấy chúng tôi không tin, bà cụ rốt vội vàng, bà run rẩy bước đến bên bàn, mở một ngân tủ. Và câm lấy nó. Một con búp bê, đúng vậy đó là một con búp bê rách nát và rổt cũ đã bị cháy một nửa. Bà Ấy chì cho chúng tôi xem cái tên được thêu trên quần áo của con búp bê.
“Đây là đồ chơi của đứa trẻ. Đổ của con bé, trên đó có thuê tên cùa nó, cô nhìn đi, đây có phài tên Mary không?”
Khuôn mặt của tôi bây giờ thay đổi hoàn toàn.