Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thiếu niên ngã xuống đất, mông chạm vào mặt đất, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân.
Đau đau đau…
Thiếu niên đau đến dường như không có cách nào suy nghĩ được, bàn tay chống trên mặt đất băng lãnh, hắn đột nhiên sững sờ.
Xuống… xuống rồi?
Sơ Tranh đáp xuống.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, dưới mái tóc rối bời lộ ra một đôi mắt cực kì xinh đẹp.
“Không phải ảo giác sao?”
Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn, mái tóc mềm mại làm cho tâm trạng của Sơ Tranh tốt hơn một chút, nhưng mà thiếu niên lại không dễ chịu như vậy được.
“Lạnh quá…” Hắn có cảm giác như một tảng băng đang đặt trên đỉnh đầu mình.
Hắn lúc này vừa đau lại vừa lạnh.
“Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, ta làm sao mà đắc tội với cô rồi, cô mau tha cho ta đi.” Thiếu niên nhẹ giọng cầu xin tha thứ.
Sơ Tranh thu tay lại: “Sao ngươi lại bị treo ở đây?”
Thiếu niên xoa xoa cánh tay mới có chút độ ấm, âm thanh yếu ớt nói: “Sư phụ trách ta chạy loạn, nên bảo các sư huynh phạt ta, bọn họ liền trói ta lại.”
Đây là khu vực hoang vắng nhất Đào Không sơn, bình thường chỉ có mình hắn ở đây, cho dù gọi đến rách cuống họng cũng không ai nghe thấy.
“Tiểu mỹ nhân, sao cô lại ở đây?”
“Lời này ta phải hỏi ngươi mới đúng.”
“Ta không biết nha.” Thiếu niên mờ mịt lắc đầu: “Ta bỗng nhiên nhìn thấy cô, còn tưởng là ảo giác nữa đấy.”
Thiếu niên nhéo mình một cái, đau đến nhe răng: “Không phải nằm mơ.”
Sơ Tranh: “…”
“Hắt xì!”
Thiếu niên hắt hơi, hắn dùng sức hít mũi một cái, quay đầu lại là vẻ mặt tươi cười: “Tiểu mỹ nhân, nhất định là cô cố ý tới cứu ta, cô thật sự là quỷ tốt.”
Lúc thiếu niên nói lời này, ánh mắt hắn sáng lấp lánh.
Đúng đúng đúng, ta là một người tốt.
Nhưng mà Vương Giả không có bất kỳ phản ứng gì.
Sơ Tranh: “…” Đồ lừa đảo.
“Hắt xì!” Thiếu niên lại hắt hơi một cái.
“Đứng lên.” Sơ Tranh lui sang bên cạnh.
Thiếu niên đứng lên, ôm cánh tay, khập khiễng đi vào bên trong, vẫn không quên tiếp đón Sơ Tranh: “Tiểu mỹ nhân, cô mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Đèn trong phòng sáng lên, Sơ Tranh bay tới cửa, nhưng không đi vào.
Gian phòng này làm cô cảm thấy rất không thoải mái.
Thiếu niên dường như nghĩ đến cái gì đó, đi sang một bên, xé mấy lá bùa xuống.
“Được rồi.” Hắn ném lá bùa vào ngăn kéo: “Mau vào đi.”
Lá bùa vừa xé xuống, chút khó chịu này liền biến mất không thấy gì nữa.
Sơ Tranh bay vào gian phòng.
Gian phòng rất đơn sơ, có một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế, bên cạnh có một cái tủ đứng hai ngăn cũ kỹ.
“Bình thường chỉ có mình ta ở đây, nên có chút đơn sơ, cô tùy tiện ngồi đi.”
Âm cuối của thiếu niên mang theo vài phần cô đơn.
“Đúng là rất đơn sơ.” Sơ Tranh tán đồng với hắn.
Thiếu niên cười cười, giống như bất đắc dĩ, cũng giống như không quan trọng.
Trên người thiếu niên không phải là bộ y phục thêu hoa văn hình rồng lúc trước cô nhìn thấy, mà là một bộ đồ có chút bẩn.
Hắn lấy trong ngăn tủ ra bộ quần áo thêu hình rồng kia, quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh vẻ mặt hờ hững, nhìn ta làm gì? Trên mặt dính gì à?
Thiếu niên lên tiếng: “Tiểu mỹ nhân, có phải cô muốn nhìn ta thay quần áo không?”
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh xoay người, đằng sau sột sột soạt soạt một trận.
“Được rồi.” Thanh âm thanh thúy của thiếu niên truyền đến, Sơ Tranh xoay người, thiếu niên buông quần áo bẩn xuống, dang rộng tay chân: “Thoải mái hơn rồi.”
Một giây sau lại nhe răng trợn mắt thu cánh tay về.
Hắn lục tung tìm ra một ít thuốc, tùy tiện xoa xoa cho mình, xong xuôi thì đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh Sơ Tranh, nằm sấp trên bàn nhìn cô, cái cằm đè lên hoa văn hình rồng trên tay áo, làm nổi bật lên làn da trắng nõn của hắn.
“Tiểu mỹ nhân, cô thật sự là quỷ sao?”
“Nếu không thì sao?”
Thiếu niên thử duỗi ngón tay ra, chọc chọc mu bàn tay Sơ Tranh, rồi hắn thu tay lại, đặt cằm lên mu bàn tay: “Cô nhìn thấy ta mà không có những loại xúc động khác sao?”
“Xúc động gì?”
“Là…” Thiếu niên suy nghĩ một chút: “Kích động, hưng phấn?”
“Không có.” Tại sao ta phải có những loại xúc động như thế với ngươi, cái tên lừa đảo này không phải do ở trên núi lâu quá, nên đầu óc có bệnh rồi chứ?
“Vậy tại sao những con quỷ khác khi nhìn thấy ta, lại cứ giống như nhìn thấy huynh đệ tỷ muội thất lạc nhiều năm vậy, bọn nó cứ như hận không thể ăn ta vào bụng luôn ấy.”
Sơ Tranh: “…” Cái kiểu hình dung này của ngươi có chút sai sai nha.
Huynh đệ tỷ muội gì mà có thể hung tàn như thế được.
“Chắc là vì ngươi tương đối dễ bắt nạt.”
“…” Sắc mặt thiếu niên hơi tối sầm lại, một lát sau khẽ thì thào: “Cũng đúng.”
Những “sư huynh” kia của hắn, dù là người kém cỏi nhất cũng có thể đánh vài chiêu với quỷ.
Chỉ có hắn, ngoại trừ có thể nhìn thấy quỷ ra, thì không còn bất kỳ bản lĩnh gì cả.
“Tiểu mỹ nhân, cô thật đẹp, là con quỷ đẹp nhất trong số quỷ ta từng nhìn thấy.”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Xét thấy tình huống hắn nói cô là một người tốt lúc trước, thì cái này hơn phân nửa cũng không phải lời thật lòng.
“Rốt cuộc là tại sao ta lại xuất hiện ở đây?”
Sơ Tranh nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên nằm sấp ở trên bàn, đã ngủ mất.
Sơ Tranh: “…”
Ngươi có kỹ năng ngủ trong một giây à?
Sơ Tranh bay ra khỏi phòng, một lát sau lại quay lại, ném thiếu niên lên giường, thuận tay kéo chăn đắp lên người hắn.
Bây giờ hẳn là cô đang ở Đào Không sơn
– – vùng ngoại thành thành phố Đông Phúc.
Cho dù cách thành phố Đông Phúc không xa, nhưng cô cũng không thể tự nhiên cứ thế mà xuất hiện trên núi được!
Sơ Tranh bay về thành phố Đông Phúc ngay trong đêm, trên đường gặp phải mấy con quỷ thiểu năng, nên trì hoãn chút thời gian, lúc tìm tới Mộ Dung Dật và Đường Y Nguyệt thì đã là buổi sáng.
Cô còn chưa kịp làm gì cả, vừa mở mắt, lại xuất hiện trong gian phòng cũ kĩ kia.
Sơ Tranh: “…”
Cái gì thế này!!
Sơ Tranh bạo lực đạp một cước vào cái bàn.
Cái bàn không chịu nổi sức ép, lập tức chia năm xẻ bảy rơi trên mặt đất, kết thúc kiếp phục vụ của nó.
Sơ Tranh: “…”
Ta chỉ mới đạp một cái rất nhẹ nhàng, sao lại đổ rồi? Đây là ăn vạ! Không có quan hệ gì với ta đâu!
Sơ Tranh vội vàng thu chân lại, tránh thật xa ra, để bày tỏ nó không có quan hệ gì với mình.
“Nước…”
Thiếu niên trên giường nói mớ ra tiếng.
Sơ Tranh bay qua, khuôn mặt nhỏ của thiếu niên chôn trong chăn, chỉ lộ ra một sườn mặt.
Sườn mặt đỏ ửng, tóc bởi vì mồ hôi mà ẩm ướt lòa xòa trên trán.
“Nước…”
Sơ Tranh nhìn gian phòng, chỗ nào có nước?
Cô đưa ánh mắt rơi vào trên cái bồn gỗ khắc hoa kia…
【 Tiểu tỷ tỷ, xin cô làm chút chuyện mà con người nên làm đi. 】 Vương Giả có chút sụp đổ.
“Ta không phải là người, thì làm chuyện của người thế nào được?”
【…】 Thật ra tiểu tỷ tỷ rất tốt, rất tốt, Vương Giả tẩy não cho mình một trận 【 Tiểu tỷ tỷ, cô đi ra ngoài, đi xuống con đường nhỏ phía bên trái, chỗ đó có nước suối sạch sẽ. 】
Ánh mắt Sơ Tranh băng lãnh nhìn chằm chằm vào hư không: “Mi thế nhưng lại để cho một con quỷ như ta, đi loạn trong cái môn phái chuyên bắt quỷ này à?”
【… Tiểu tỷ tỷ, cô không sợ mà. 】 Vương Giả có chút sợ.
“Nước… Ta muốn uống nước…” Thanh âm thiếu niên khàn khàn, khó chịu giật chăn xuống, lộ ra một khuôn mặt đỏ ửng.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, bực bội rời khỏi phòng.
Khi cô lấy nước trở về, lại phát hiện bên giường có một con nam quỷ đang đứng, hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào, bình tĩnh lên tiếng: “Ngươi đang làm gì thế.”
Nam quỷ giật mình, một giây sau, móng tay dài ngoằng duỗi ra, bóp lấy cổ thiếu niên.
Vào lúc nam quỷ sắp tiếp xúc với cổ thiểu niên, một luồng hơi lạnh đột nhiên tiến vào, một giây sau, cả người con quỷ bay ra ngoài, đập thẳng vào ngăn tủ.
Thân thể của hắn xuyên qua ngăn tủ, lăn trên mặt đất.
Ánh mắt nam quỷ hung ác, lộ ra lệ khí.
“Mụ già kia, ít xen vào việc của người khác đi!”
Sơ Tranh đi lên đạp một cước lên ngực nam quỷ, nam quỷ phản kháng hai lần, đều bị Sơ Tranh trấn áp xuống, cô hơi xoay người, bình tĩnh hỏi: “Nếu không thì sao?”