Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng làm cho nam quỷ kia cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng.
Nữ quỷ này mà muốn giết hắn, tựa hồ dễ như trở bàn tay.
Dưới chân Sơ Tranh dùng sức nghiền một cái, nam quỷ đột nhiên hô to lên: “Đừng, đừng giết ta, nếu ngươi giết ta thì hắn cũng không sống nổi.”
Hắn…
Hạ Hàn?
Sơ Tranh quay đầu nhìn thiếu niên trên giường, rồi lại nhìn nam quỷ, nội tâm có chút loạn.
Con quỷ này, sẽ không phải là ác quỷ đầu tiên của Hạ Hàn đấy chứ?
Rõ ràng cô đã cứu hắn rồi cơ mà, sao Hạ Hàn lại còn gặp được con ác quỷ này?
Sơ Tranh nhìn quanh một chút, lấy trong ngăn tủ ra một cái bình thủy tinh, mở nắp bình ra, miệng bình nhắm ngay vào con ác quỷ: “Đi vào.”
Ác quỷ đần độn: “A?”
“Đi vào.”
Hai chữ bình thản không chút gợn sóng, lại làm cho ác quỷ cảm giác được khí thế hung hãn.
“Vào, vào, ta vào ngay đây.”
Hắn nhanh như chớp chui vào cái bình, Sơ Tranh lập tức đóng nắp bình lại: “Ngươi thử chạy một chút xem.”
Ác quỷ bị uy hiếp, ôm chặt mình, cuộn thành một cục.
Hắn mới là ác quỷ!
Hắn mới là ác quỷ a a a!!
Sơ Tranh đi đến bên giường, đỡ Hạ Hàn dậy, thô lỗ cho hắn uống nước.
Trên người Sơ Tranh lạnh buốt, toàn thân Hạ Hàn lại đang nóng lên, Sơ Tranh cho hắn uống nước xong, cả người hắn đều dán lên người cô, không muốn buông ra chút nào.
“Thật thoải mái.” Hạ Hàn cọ cọ bả vai Sơ Tranh, tìm một vị trí dễ chịu làm ổ.
Sơ Tranh đẩy hắn ra, hắn lại lập tức quấn tới.
Sơ Tranh nghĩ là hắn chỉ ôm một hồi thôi, chờ không nóng nữa thì sẽ buông cô ra, kết quả hắn ôm tới trưa cũng không thấy buông cô ra, nhiệt độ trên cơ thể cũng không thấy hạ xuống chút nào.
Thanh âm của ác quỷ từ trong bình truyền đến: “Hắn sốt rồi, ngươi nên tìm thuốc cho hắn.”
Sơ Tranh giơ tay, cái bình bay đến trong tay cô: “Đi tìm đi, đừng hòng chạy, ta mà muốn tìm ngươi thì rất dễ dàng.”
Ác quỷ được thả ra, hắn tát một cái vào mặt mình.
Cho ngươi lắm mồm này.
Nhưng mà người này không thể chết, ít nhất không thể chết như thế.
Ác quỷ nghẹn khuất đi tìm thuốc, sau khi Sơ Tranh cho Hạ Hàn uống thuốc, đến tối sốt cao mới chịu lui.
“Khụ khụ khụ…”
Hạ Hàn tỉnh lại, trong cổ họng ngứa, ho khan một hồi lâu.
Hắn chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, trong miệng đắng chát, còn có chút muốn nôn.
Hắn ở đâu đây?
Chết rồi sao?
“Tiểu mỹ nhân…” Ánh mắt dần dần có tiêu cự, Hạ Hàn nhìn rõ người ngồi bên cạnh… Không đúng, là quỷ.
Thiếu niên không biết nghĩ đến cái gì, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt cả lên: “Ta, ta cũng biến thành quỷ rồi sao?”
“Ngươi muốn trở thành quỷ?” Sơ Tranh mặt không cảm xúc lấy ra một cây đao.
Hạ Hàn lập tức tỉnh táo: “Không, không muốn, tiểu mỹ nhân, cô bình tĩnh một chút.”
Hắn đè tay Sơ Tranh xuống, cảm nhận được nhiệt độ trên tay mình không giống với Sơ Tranh, Hạ Hàn thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa chết.
Ác quỷ kia nói có thể là Hạ Hàn dính phải âm khí ở chợ quỷ, hơn nữa còn bị treo bên ngoài, bị hành hạ từ hai phía nên lúc này mới bị bệnh.
Nhưng mà xét thấy Hạ Hàn có thể chất đặc thù, nên chắc cũng chỉ sinh chút bệnh, không mất mạng được.
“Uống thuốc.” Sơ Tranh đưa thuốc và nước cho hắn.
“Nước này…” Hạ Hàn có chút bóng ma tâm lý.
“Nước rửa chân.” Sơ Tranh mặt không chút biểu tình.
“…” Hạ Hàn quan sát nước một chút, rất sạch sẽ, chắc là nước suối.
“Thật đắng.” Hạ Hàn nhanh chóng uống hai ngụm nước, cả khuôn mặt đều nhăn thành một đoàn.
“Thuốc đắng dã tật.”
“Phi phi phi.” Hạ Hàn một mặt ghét bỏ, đắng chết rồi, đây là thuốc gì thế? Thuốc cảm mạo trước kia hắn uống, không phải là cái vị này nha!
Hạ Hàn không thấy được bao thuốc, lại không dám hỏi Sơ Tranh mặt lạnh, nên đành phải thôi.
Hắn uống hết mấy ngụm nước, cảm giác đắng ngắt bớt đi một chút: “Tiểu mỹ nhân, cô vẫn luôn ở đây à?”
“Ừ.”
“Tiểu mỹ nhân, cô thật tốt.” Hạ Hàn mặt mày cong cong, cả người dường như cũng trở nên chói sáng.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, ném chiếc bình thủy tinh kia cho hắn: “Con quỷ này, của ngươi.”
Chiếc bình lạnh buốt, Hạ Hàn vốn không chút để ý, nên bắt lấy theo bản năng, câu nói kế tiếp của Sơ Tranh vừa phát ra, hắn trực tiếp cứng đờ tại chỗ.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt: “Là nam nhân dung mạo cực xấu kia sao?”
Sơ Tranh nhớ lại tướng mạo của ác quỷ, gật đầu: “Ừ.”
Ác quỷ: “…” Ai xấu!! Ai xấu!!
Ngừng một lúc, Sơ Tranh hỏi: “Ngươi biết hắn?”
“Sau khi ta trở về từ chợ quỷ, hắn vẫn đi theo ta…” Thanh âm của Hạ Hàn yếu đi mấy phần: “Ta bảo hắn đi, nhưng hắn không chịu, nói có khế ước gì đó với ta.”
“Ngươi rất sợ hắn?”
Hạ Hàn không biểu hiện ra nhiều sợ hãi.
Hắn nhìn Sơ Tranh một chút, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ là nói: “Hắn rất dữ, ánh mắt sắc như dao, ta không thích hắn.”
Đó chính là sợ hãi.
Sơ Tranh: “Tại sao ngươi không sợ ta?”
“Tiểu mỹ nhân không giống.” Hạ Hàn buông chiếc bình kia xuống.
“Không giống chỗ nào?”
Hắn thoáng ngẩng đầu, trong đôi mắt như có ánh sáng: “Cho ta cảm giác không giống, ta cảm thấy cô sẽ không tổn thương ta.”
Từ khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, hắn đã không sợ cô.
Hắn đã từng gặp rất nhiều quỷ, ác quỷ, quỷ bình thường, khi còn bé nhìn thấy những con quỷ kia, hắn luôn luôn rất sợ hãi, nhưng theo tuổi tác tăng dần, những sợ hãi đó được hắn ẩn giấu đi.
Không phải là hắn không sợ, mà là hắn biết, sợ hãi cũng vô dụng.
Bọn họ có thể làm tổn thương đến mình.
Hắn chỉ có thể cố gắng sống sót.
Càng sợ hãi, thì khả năng sống tiếp của hắn càng nhỏ, hắn không thể sợ hãi, ít nhất ngoài mặt không thể sợ hãi.
Gian phòng yên tĩnh một lúc, Sơ Tranh lấy cái bình đi, đánh vỡ trầm mặc: “Ngươi nói hắn và ngươi có khế ước? Khế ước gì?”
Hạ Hàn lắc đầu.
Sơ Tranh thả ác quỷ ra: “Ngươi nói đi.”
Ánh mắt ác quỷ đảo loạn, không biết đang có ý đồ gì.
Đao trong tay Sơ Tranh lại giơ lên.
Ác quỷ trong nháy mắt thành thật xuống: “Chính là một loại quỷ khế…”
Ác quỷ lúc đầu muốn lừa dối Sơ Tranh, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt Sơ Tranh thì không dám nói bừa nữa, đành phải thành thành thật thật trả lời: “Hiện tại hắn tương đương với chủ nhân của ta.”
Loại quỷ khế này, người bình thường không thể ký kết được.
Trong hàng vạn người, cũng không nhất định sẽ xuất hiện một người như vậy.
Sơ Tranh nghĩ đến việc mình xuất hiện ở đây một cách khó hiểu.
“Có phải là quỷ đã ký khế ước, thì nhất định phải ở bên người chủ nhân không?”
“Cũng không nhất định, nhưng chỉ cần chủ nhân triệu hoán, thì phải trở về.” Ác quỷ cẩn thận trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đao trong tay Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “…” Đừng có đùa nha!
Sơ Tranh không lộ ra chút dị thường, trấn định nói: “Nếu hắn đã là chủ nhân của ngươi, thì ngươi phải bảo vệ hắn cho tốt.”
“Vâng vâng vâng.” Ác quỷ liên tục gật đầu.
Sơ Tranh cho ác quỷ trở lại trong bình, cô ném cái bình cho Hạ Hàn.
“Hắn sẽ lại làm thương tổn ta sao?”
“Hắn không dám.”
Hạ Hàn tín nhiệm gật đầu, kinh ngạc cảm thán nói: “Tiểu mỹ nhân, cô thật lợi hại.”
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng: “Vẫn tốt.”
Hạ Hàn đầu tiên là sững sờ, sau đó phì một tiếng bật cười: “Tiểu mỹ nhân, cô thật đáng yêu.”
Sơ Tranh xác định Hạ Hàn không có chuyện gì nữa, mới nói với hắn cô muốn về thành phố Đông Phúc, Hạ Hàn cũng không giữ cô lại, chỉ nói nếu cô có thời gian rảnh thì nhớ đến thăm hắn.
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Sơ Tranh rời khỏi Đào Không sơn, bay về hướng thành phố Đông Phúc.
Cô và Hạ Hàn định ra quỷ khế lúc nào được?
Sơ Tranh cẩn thận nhớ lại tình hình tại chợ quỷ lúc ấy, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh thiếu niên như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi cô.
Lúc ấy, cô chỉ cảm thấy nhiệt độ của cơ thể có chút không bình thường, còn tưởng là nhiệt độ trên cơ thể thiếu niên, sau khi cùng cô tiếp xúc thân thể nên mới sinh ra cảm giác.
Bây giờ nghĩ lại, đó là lực lượng của khế ước…
Không thể nói cho hắn biết!!
***
Hôm nay up 5 chương như đã hứa nha