Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Giang tiên sinh?”
Cao Bình mở cửa, nhìn thấy Giang Dã đang thở hồng hộc, thì có chút ngoài ý muốn.
Gần đây Giang Dã đều không tới.
Trước đó mặc dù Giang Dã có chuyện cần làm, nhưng cứ cách một khoảng thời gian là sẽ tới.
Dạo này bỗng nhiên không đến, Cao Bình cũng không dám hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
“Bảo bối đâu?”
“A?”
“Sơ Tranh.”
“Tiểu thư vẫn chưa về.” Bình thường Giang tiên sinh đều gọi tiểu thư là bảo bối sao? Tiên sinh cũng thích gọi tiểu thư bằng cái này…
Nghĩ đến tiên sinh, cảm xúc của Cao Bình có chút sa sút.
“Cô ấy đi đâu?”
Cao Bình lắc đầu, bây giờ tiểu thư ra ngoài đều không nói cho ông biết đi làm gì.
Giang Dã lấy điện thoại ra, bởi vì gấp gáp, nên sờ đến mấy lần cũng không mò ra được.
Hắn ấn mở dãy số quen thuộc kia, gọi qua.
Tiếng chuông vang lên từ một nơi không xa.
Giang Dã quay người, Sơ Tranh mang theo vệ sĩ đi tới, cô cúi đầu nhìn điện thoại, dường như định nhận.
Giang Dã trực tiếp chạy tới, một tay kéo Sơ Tranh vào ngực.
Bọn vệ sĩ liếc nhau, từng người tản ra, biến mất ở bốn phía.
Cao Bình lắc đầu, cũng đi vào nhà.
Thanh âm Giang Dã rầu rĩ: “Bảo bối, thật xin lỗi, anh không nên giận dỗi với em, anh sai rồi.”
Không phải hắn không tin cô.
Mà chẳng qua hắn cảm thấy cô cũng nên giải thích với mình một câu chứ?
Tự nhiên giúp Thịnh Đình một cách khó hiểu.
Nhưng hắn chờ lâu như vậy, mà đến một cái tin nhắn của cô cũng không chờ được.
Sơ Tranh sờ đầu hắn, không biết Giang Dã xin lỗi vì cái gì.
Kế hoạch của cô là chờ chuyện bên Thịnh Đình giải quyết xong, rồi đi bắt thẻ người tốt về…
Giang Dã buông Sơ Tranh ra, hai tay nắm bả vai cô, con ngươi thâm thúy lẳng lặng nhìn cô.
“Sao?”
Giang Dã hơi há miệng ra, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, hắn hơi cúi đầu ngậm lấy cánh môi Sơ Tranh, trằn trọc hôn, mang theo nỗi tương tư kéo dài.
Mãi đến khi hô hấp của hai người đều có chút không thông, Giang Dã mới dừng lại, nhưng cánh môi vẫn kề sát nhau, không dịch chuyển.
Hơi thở nóng bỏng giao hòa.
“Muốn?” Sơ Tranh hỏi hắn.
Giang Dã: “…”
Giang Dã phủ nhận thì có chút làm kiêu, lâu lắm rồi hắn không được chạm vào cô.
Tất nhiên muốn.
Nhưng mà…
“Bảo bối, sao em có thể ngay thẳng như thế chứ.”
Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là hành vi bình thường của con người trưởng thành, thuộc về nhu cầu hợp lý, có gì mà không thể nói?”
“…”
Giang Dã ôm Sơ Tranh cười: “Bảo bối đừng nói nữa, bị người ta nghe thấy được…”
Trong trang viên mặc dù nhìn như không thấy người, nhưng kỳ thật khắp nơi đều là người, cho dù bọn họ không có ý muốn nhìn, nhưng Sơ Tranh nói chuyện thì bọn họ vẫn có thể nghe thấy nha!
Hắn ôm Sơ Tranh đi lên lầu, vào phòng.
Đặt Sơ Tranh trên ghế Sơ Tranh sofa, hắn áp thân thể xuống, nhẹ nhàng tinh tế hôn cô.
…
Cao Bình đã chuẩn bị xong bữa tối, do dự xem có cần đi lên gọi người không.
Ông còn chưa nghĩ xong, thì trên cầu thang đã có người bước xuống, Sơ Tranh bọc áo choàng, giẫm lên thảm nhung, lặng yên không tiếng động đi xuống.
Cao Bình lập tức cúi đầu xuống: “Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Sơ Tranh gật gật đầu, thấy Cao Bình cúi đầu, lại lên tiếng: “Ừ, đưa lên trên cho hắn đi.”
Cao Bình lên tiếng, cũng không phái người khác, mà tự mình đưa bữa tối lên phòng.
“Giang tiên sinh, dùng bữa tối.”
Căn phòng rất sạch sẽ, Giang Dã nằm trên giường, chăn phồng lên một độ cong, hắn thò đầu từ trong chăn ra, nhìn ông một cái, rồi lại đánh giá căn phòng.
“Tôi không đói bụng.”
Cao Bình nhẹ giọng khuyên: “Giang tiên sinh vẫn nên ăn một chút đi, thức ăn tôi chuẩn bị tương đối thanh đạm.”
Giang Dã: “…”
Nghĩ đến tư thế lúc trước hắn không muốn ăn, Sơ Tranh liền giơ tay muốn rót, hắn đành nhận mệnh ngồi dậy.
Một cô gái sao lại bá đạo như vậy chứ…
Khi ở trên giường cũng như vậy.
Quá tổn hại mặt mũi đàn ông của hắn.
Giang Dã tùy tiện mặc quần áo vào: “Bảo bối đâu?”
“Tiểu thư ở dưới lầu.”
“Phiền chú Bình giúp tôi nói với cô ấy một tiếng, nói là tôi muốn ăn cùng với cô ấy.”
Sắc mặt Giang Dã lộ ra sắc hồng, cánh môi cũng đỏ bừng như hoa hồng. Khóe mắt hơi ướt át và ửng đỏ, làm cho người ta cảm thấy như nụ hoa trong mưa gió, trong mông lung lộ ra diễm lệ.
Cao Bình hơi chần chờ, rồi đáp lời rời đi.
Một lúc sau Sơ Tranh mới đi lên.
Cao Bình đưa thêm chút đồ ăn lên, Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn: “Muốn em ăn cùng anh?”
Ăn một bữa cơm mà cũng đòi ăn cùng.
Có ngây thơ không cơ chứ!
“Đúng vậy.” Giang Dã gật đầu: “Em không muốn sao?”
Sơ Tranh liếc hắn một cái, cầm lấy đôi đũa, trầm mặc ăn cơm.
Giang Dã câu khóe miệng mỉm cười, cô không thích nói nhiều thì sao, chỉ cần hắn có yêu cầu, thì cô đều nguyện ý làm theo không phải đã tốt lắm rồi sao.
Thật thích cô.
Giang Dã càng nghĩ càng vui vẻ, đột nhiên kéo Sơ Tranh muốn hôn hôn.
Sơ Tranh suýt chút nữa là tát một cái qua.
Ăn một bữa cơm mà còn muốn hôn.
Hôn cái gì mà hôn!
Miệng đầy dầu.
Sơ Tranh ăn xong đồ ăn, cách Giang Dã ra rất xa.
Thẻ người tốt thỉnh thoảng cứ có bệnh kỳ quái.
Giang Dã cơm nước xong xuôi, rửa mặt xong sau mới ra ngoài, trên người nhẹ nhàng thoải mái, mang theo vài phần ướt át.
Hắn ngồi vào vị trí đối diện Sơ Tranh: “Bảo bối.”
Sơ Tranh buông cánh tay chống má xuống: “Ừ.”
Lúc trước không phải không gọi sao?
Sao bây giờ lại gọi rồi.
Sơ Tranh đối với kiểu xưng hô này luôn có một cảm giác… vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nhưng cũng không ghét.
Ngược lại còn có chút thích.
Đặc biệt là khi Giang Dã gọi cô, thanh âm trong trẻo, như mang theo hương vị triền miên, âm cuối cực kỳ êm tai.
“Em cười một cái cho anh xem đi.” Giang Dã ghé vào trước mặt cô, đôi mắt cực kỳ sáng ngời.
Sơ Tranh lạnh lùng dời đầu đi chỗ khác.
Giang Dã quay mặt cô về: “Bảo bối, nhìn anh này.”
Sơ Tranh hất tay hắn ra: “Đừng lộn xộn.”
Tay Giang Dã lơ lửng giữa không trung, hắn cứ như vậy nhìn cô, Sơ Tranh hít sâu, bắt lấy tay hắn, kéo xuống nắm trong tay: “Đừng lộn xộn.”
Giang Dã đứng dậy, đi qua cái bàn, ngồi vào trong ngực Sơ Tranh.
Sơ Tranh vội vàng ngồi ngả ra sau, tiếp được Giang Dã.
Bên ngoài cửa sổ bóng đêm dần dần bao trùm, bầu trời đêm phủ kín nơi nơi, ánh đèn thủy tinh bao phủ trên người Giang Dã, phác hoạ ra sườn mặt hoàn mỹ của hắn.
Một người thật sự có thể thật đẹp đến mức, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.
Đặc biệt là lúc hắn không chút để ý cười rộ lên, so với ánh sao còn lấp lánh hơn.
Sơ Tranh ôm eo hắn, cực kỳ thành khẩn phát biểu về hành vi hắn ngồi trong ngực mình: “Anh hơi nặng.”
Là rất nặng.
Tốt xấu gì Giang Dã cũng rất cao đấy!
Khóe miệng Giang Dã cứng lại.
Bảo bối, em cứ như vậy sẽ mất đi anh đó!!
“Trước kia em cười sẽ ra sao?” Đầu Giang Dã chống đỡ lấy cô, nhẹ giọng hỏi.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Không nhớ rõ được.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới thân thể cô dùng, mà người cô trả lời là chính cô.
“Em chưa từng thấy, người khác cũng chưa từng.”
Đáy lòng Giang Dã cân bằng lại.
Giang Dã nói liên miên lải nhải, Sơ Tranh câu được câu không đáp lời, còn hắn nói cái gì… cô hoàn toàn không biết.
Ngày thứ hai Giang Dã và Cao Bình nói chuyện phiếm.
Thì nghe thấy từ chỗ Cao Bình một tin tức làm hắn cực kỳ tức giận.
“Tiểu thư trước kia rất thích cười a, gặp ai cũng cười, giống như một thiên sứ, người gặp người thích, chính là từ… sau khi tiên sinh mất tích.”
Nói không cười ở đâu chứ?!
Lừa đảo!
“Vậy quan hệ của cô ấy và Thịnh Đình trước kia có tốt không?”
“Thịnh Đình… quan hệ của tiểu thư và cậu ta không tệ, bọn họ lớn lên cùng nhau, lúc ấy tiểu thư rất vui vẻ…”
Giang Dã còn chưa nghe xong, đã khí thế hung hăng đi tìm Sơ Tranh.