Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giang Dã tìm một vòng nhưng không tìm được người, hỏi thì ai cũng nói là cô đi ra ngoài rồi.
Đi đâu không thì không có ai biết, xưa nay Sơ Tranh ra ngoài đều không nói với người khác là mình đi đâu, ngay cả khi hắn đi bên cạnh, thì cũng chỉ khi đến nơi cần đến mới biết được.
Giang Dã hầm hừ ngồi trong vườn hoa nhỏ.
Cao Bình đến gọi hắn vào ăn cơm cũng hắn không ăn.
Khi Sơ Tranh trở về liền nghe nói Giang Dã đang cáu kỉnh.
Lúc cô ra ngoài không phải còn rất tốt sao, sao vừa về lại cáu kỉnh rồi?
Sơ Tranh ra vườn hoa gọi Giang Dã.
Giang Dã ngồi trên bãi cỏ trong vườn hoa.
“Sao lại không ăn cơm?”
Giang Dã đang chôn đầu trong đầu gối, nghe thấy âm thanh, bả vai hơi động đậy, một lát sau mới lên tiếng: “Chú Bình nói trước kia em rất hay cười, em gạt anh.”
Sơ Tranh hờ hững nghĩ, cô hay cười bao giờ, Cao Bình hoa mắt rồi à?
Sau đó mới phản ứng được, người Cao Bình nói chính là Thịnh Sơ Tranh.
Nhưng việc này phải giải thích thế nào đây?
Thật là phiền phức a…
“Em còn có quan hệ rất tốt với Thịnh Đình, em còn từng cười với hắn đúng không?” Cũng chưa từng cười với hắn cái nào đâu!
Sơ Tranh: “…”
Sao lại kéo đến tên chó điên Thịnh Đình này rồi?
“Sao em không nói gì?” Dỗ anh đi!!
Ta nói cái gì đây?
Hoàn toàn không có cách nào nói mà!
Cũng không phải do ta!
Là con chó đần độn Vương bát đản kia không cho ta nói lung tung mà!
Vừa nói liền tắt tiếng…
Sơ Tranh cân nhắc một chút, ngồi xổm người xuống, lấy ra một cái hộp: “Tặng anh.”
Giang Dã thoáng ngẩng đầu.
Chiếc hộp màu xanh lam, từ trong ra ngoài không có bất cứ họa tiết gì.
“Cái gì?”
Sơ Tranh đưa đưa cái hộp cho hắn.
Giang Dã hơi chần chờ, nhìn nhìn cô rồi nhận lấy cái hộp.
Hắn mở hộp ra, biểu cảm trong nháy mắt sửng sốt, con ngươi xinh đẹp chớp chớp đến mấy lần.
Trong hộp là một chiếc nhẫn an tĩnh nằm đó, thiết kế kiểu lập thể đơn giản, cả chiếc nhẫn đem đến cho người ta cảm giác xa hoa nội liễm.
Sơ Tranh vụng trộm nheo mắt nhìn sắc mặt Giang Dã, hẳn là… thích nhỉ?
Ban đêm có thể cho ta sờ sờ đầu không…
Nếu không lại tặng hắn thêm cái nữa?
Tại thời điểm Sơ Tranh cân nhắc xem có cần tặng hắn thêm cái nữa không, thì Giang Dã đã quay đầu nhìn lại.
“Em cầu hôn anh sao?”
“???”
Cô chỉ là… phá sản tiện thể mua, rồi tiện thể tặng hắn…
Sơ Tranh nghiêm mặt, Giang Dã chỉ coi là cô ngầm thừa nhận: “Nhưng anh mới là người nên cầu hôn với em.”
Hắn khép hộp lại, đẩy về: “Anh không muốn.”
Sơ Tranh nhận lấy, mở hộp ra, lấy chiếc nhẫn ra, kéo tay hắn đeo lên.
Chiếc nhẫn không lớn không nhỏ, vừa đúng bằng ngón áp út của Giang Dã.
Sơ Tranh chỉ có thể đeo lên ngón áp út cho hắn.
Chiếc nhẫn chậm rãi đeo lên ngón tay hắn, Sơ Tranh hơi chuyển, ở trong mắt Giang Dã, một loạt động tác này như đang được quay chậm.
Tim của hắn cũng đập chậm lại.
“Em…”
“Anh lấy xuống thử xem.” Sơ Tranh dữ dằn uy hiếp hắn.
Giang Dã ngừng động tác.
Chiếc nhẫn dán lên ngón tay hắn, đã có độ ấm, làm ngón tay hắn hơi buông lỏng.
Sơ Tranh hài lòng sờ sờ đầu hắn, rất tốt.
Giang Dã luôn cảm thấy mục đích của cô có chút kỳ quái, không phải là cầu hôn, nhưng vẻ mặt Sơ Tranh đầy nghiêm túc, làm hắn không nhìn ra được gì.
Sơ Tranh mang hắn về, chờ đến lúc Giang Dã kịp phản ứng, là Sơ Tranh còn chưa trả lời câu hỏi của mình, thì hắn đã nằm ở trên giường, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa.
Giang Dã: “…”
Vì sao lập trường của hắn lại không kiên định như thế chứ!
…
Thịnh Đình và Thiên Lang Tinh bị tổn hại nghiêm trọng, Giang Dã không biết lại lấy được không ít tin tức cơ mật từ đâu.
Địa bàn của Thịnh Đình nhanh chóng bị Giang Dã nuốt trọn.
Thiên Lang Tinh bởi vì chuyện này, nên các thế lực đang nhìn chằm chằm vào bọn họ cũng nhanh chóng xuất kích.
Thế lực Thiên Lang Tinh cấp tốc bị tan rã, Sơ Tranh cho người điều tra tin tức của Thịnh Mân, nhưng cuối cùng vẫn không tra được gì cả.
Người của Thiên Lang Tinh đều nói chưa từng thấy Thịnh Mân, lão đại của bọn họ cũng không biết đã trốn đi đâu.
Có lẽ Thịnh Mân thật sự không về được.
Thịnh Đình từng đắc tội với không ít người, cho nên người muốn thừa cơ đòi mạng hắn cũng nhiều vô số kể.
Thịnh Đình muốn lật ngược tình thế, hắn quả thật có năng lực, nhưng vận may thì không chiếu cố hắn.
Người bên cạnh hắn từng người từng người phản bội.
Ngay cả những người lúc trước hắn xúi giục rời khỏi Thịnh gia cũng thế…
Nhưng Thịnh Đình rất nhanh đã tìm được cách.
Hắn muốn cưới con gái của một lão đại, ổn định tình hình hiện tại.
Trang Di đi theo Thịnh Đình nhiều năm như vậy, chăm chăm đề phòng Thịnh Sơ Tranh, nhưng kết quả hắn lại muốn cưới một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ.
Người phụ nữ kia biết được bên cạnh Thịnh Đình có một tiểu tình nhân như thế, cũng hết sức tức giận, sai người thừa lúc Thịnh Đình không chú ý, mang Trang Di đi.
Dù sao cũng là người bên gối nhiều năm, Thịnh Đình ít nhiều gì vẫn có mấy phần tình nghĩa.
“Cô mang cô ấy đi đâu rồi?” Thần sắc Thịnh Đình âm trầm nhìn người phụ nữ đang tô son môi.
Dung mạo người phụ nữ không kém, trang điểm tinh xảo, dáng người cũng cực kỳ nóng bỏng.
Cô ta nhấp môi dưới, nở nụ cười xinh đẹp với tấm gương: “Thịnh tiên sinh, tiểu tình nhân của anh, tôi sẽ giúp anh chăm sóc thật tốt, việc anh phải làm bây giờ là chuẩn bị hôn lễ cho cẩn thận, đừng làm ba tôi tức giận.”
“Trả lại cô ấy cho tôi.”
“Thịnh tiên sinh, anh còn tưởng rằng bây giờ mình vẫn là Đình ca cao cao tại thượng à?” Người phụ nữ buông son môi xuống: “Anh muốn cha tôi giúp anh, thì cũng đừng bày ra bộ dạng như vậy với tôi, đúng là tôi thích anh, nhưng cũng không phải anh không thể.”
Thịnh Đình: “…”
Thịnh Đình siết chặt nắm đấm, nhìn chòng chọc vào người phụ nữ.
Người phụ nữ bước đi như mèo, đi đến trước mặt Thịnh Đình, nằm trong ngực hắn, chỉnh lại cổ áo cho hắn.
Cuối cùng, người phụ nữ yêu kiều cười ra tiếng: “Anh muốn tiền đồ của anh, hay là tiểu tình nhân của anh, Thịnh tiên sinh, suy nghĩ thật kỹ.” Người phụ nữ lắc lắc eo thon rời đi.
Đi tới cửa, cô ta quay đầu lại: “À, đúng rồi, tôi phát hiện tiểu tình nhân của anh, dáng dấp giống cô em gái trước kia của anh đến mấy phần đấy.”
Cuối cùng Thịnh Đình cũng không tiếp tục hỏi về Trang Di nữa.
…
Thịnh Đình dẫn một người phụ nữ mặc váy cưới bước lên thảm đỏ, hắn từng cho rằng một màn này, sẽ là hắn và Sơ Tranh.
Thật không nghĩ đến…
Rốt cuộc tại sao hắn lại đi đến bước đường này?
Thịnh Đình nhớ lại, nhưng lại có chút không rõ ràng.
Tiếng máy bay trực thăng bay qua, cũng không gây nên nhiều sự chú ý.
“Thứ gì vậy?”
Những vật ánh vàng rực rỡ bay từ trên xuống.
Đám người giơ tay đón được.
“Vàng?”
“Chúng làm bằng vàng!!”
“Má ơi!”
“Thật nhiều…”
Ánh vàng rực rỡ của kim tệ từ không trung rơi xuống, vàng làm thành tờ tiền, chứ không phải là loại đồng vàng hình tròn kia.
Lúc này đang bay đầy trời.
Những kim tệ này rơi xuống từ chiếc máy bay trực thăng vừa bay qua kia.
Vị trí kim tệ rơi xuống cũng không lớn, chỉ trong một vòng ở khu vực bên cạnh, mà khu vực kế bên này lại nổi danh trống trải, nên cũng không tạo thành hỗn loạn quá lớn.
“Hình như sát vách là hôn lễ của Giang Dã và Thịnh Sơ Tranh phải không?”
“Bọn họ kết hôn à?”
“Đúng vậy a, khi tôi tới đã nhìn thấy ảnh cưới ở sát vách, là hai người bọn họ đấy, nhưng nhìn có vẻ không nhiều người tham gia, có lẽ chỉ mời người của mình, không mời người bên ngoài.”
“Cái người tiêu tiền như nước, Thịnh Sơ Tranh kia?”
“Đây là đúng là loại chuyện mà cô ấy làm ra được.”
“Có phải Thịnh gia có mỏ vàng không? Mà cho dù có mỏ vàng cũng không thể phá như thế nha?”
“Lúc trước Thịnh Đình mang người rời đi, ai biết Thịnh Mân lại để lại thứ quan trọng nhất cho con gái mình, nếu không phải như thế, làm sao Thịnh Đình có thể giống như bây giờ chứ.”
Có người nhìn sang phía Thịnh Đình.
Thịnh Đình siết chặt nắm đấm, thần sắc âm trầm.
Những lời xì xào bàn tán kia nhất thời trở nên cực kỳ chói tai.
Kết hôn… cô lại kết hôn cùng Giang Dã.
“Thịnh tiên sinh.” Người phụ nữ liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt tươi cười như hoa: “Tôi cố ý chọn chỗ này đấy.”
Ánh mắt Thịnh Đình lập tức trở nên lăng lệ.