Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Diêu Sơ Tranh, cô đã bị khai trừ rồi, còn tới trường học làm gì?”
Tiêu Mị mang theo tùy tùng, khí thế hung hăng xuất hiện.
Sơ Tranh bóp cổ tay, thân khí thế kia của Tiêu Mị lập tức giống như khí cầu bị chọc thủng, khô quắt xuống.
“Đây là trường học, cô còn dám đánh người chắc…”
Tiêu Mị cứng cổ, ép buộc mình trấn định, mới không chạy trối chết.
“Thử xem.”
Sơ Tranh làm bộ muốn đi qua phía Tiêu Mị, biểu cảm của Tiêu Mị biến đổi, lập tức vọt vào trong trường học.
Khương Cẩn: “…”
Hứa Khinh Tư: “…”
Rốt cuộc Sơ Tranh đã làm gì với Tiêu Mị.
Tiêu Mị rời đi chưa được vài phút, hiệu trưởng liền hấp tấp đuổi tới.
“Bạn học Diêu, em còn tới trường học làm gì? Lần trước nói với em chưa đủ rõ ràng sao?”
Hiệu trưởng trầm mặt, rất không chào đón Sơ Tranh.
Dù sao lần trước Sơ Tranh cũng không cho ông ta sắc mặt tốt.
Thân là hiệu trưởng của trung học Thịnh Phong, thái độ kia của Sơ Tranh, làm hiệu trưởng rất tức giận.
Tăng thêm ý tứ của Thượng Vũ bên kia, hiệu trưởng tự nhiên cũng không để Sơ Tranh vào mắt.
Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: “Trường học trừ học thì còn có thể làm gì.”
Hiệu trưởng bị nghẹn một chút: “… Bạn học Diêu, em đã bị khai trừ rồi.”
“Ồ, tôi nhập học lại.”
“Cái gì?”
Học sinh bị Thịnh Phong khai trừ, làm sao có thể nhập học lại?
Hiệu trưởng lập tức nổi giận: “Ai cho phép em? Em đã bị khai trừ, không có khả năng trở lại, em mau chóng rời khỏi trường học đi.”
Học sinh bị ông ta khai trừ, lại còn có người dám để cô nhập học lại lần nữa.
Phản rồi!
“Ông không quen biết.”
“Tôi không quen biết?” Hiệu trưởng khiếp sợ: “Em hù tôi à?”
Trường học này làm gì có ai ông ta không quen biết?
Có năng lực cho người ta nhập học lại lần nữa, ông ta không có khả năng không quen biết!
Sơ Tranh: “…”
Ta hù ngươi làm gì.
Ngươi vốn không quen biết.
“Cô chủ, xin lỗi, trên đường kẹt xe.” Tỉnh Lượng thở hồng hộc chạy tới, quay đầu trông thấy hiệu trưởng, theo bản năng khom người: “Chào hiệu trưởng, tôi là…”
Sơ Tranh đá hắn một cước.
Tỉnh Lượng: “…”
Quên mất.
Hiện tại hắn là một trong những cổ đông của trung học Thịnh Phong.
Phải có khí thế!
Tư liệu của hiệu trưởng hắn đã xem qua, tự nhiên nhìn một chút liền nhận ra ngay.
“Cậu là?”
Hiệu trưởng nhìn người đột nhiên lao ra, hoàn toàn không biết.
“Tôi là…” Tỉnh Lượng nói chuyện, theo bản năng dùng kính ngữ, nhưng mà một giây sau liền cảm thấy bên hông đau xót, Tỉnh Lượng thẳng tắp sống lưng, cắn răng nói: “Tôi là Tỉnh Lượng, một trong những cổ đông của trung học Thịnh Phong.”
Ngẩng đầu ưỡn ngực.
Phải có khí thế.
Hiệu trưởng: “??”
Điên rồi à!
Ba cổ đông của trung học Thịnh Phong ông ta đều biết, người này từ chỗ nào xuất hiện thế?
Cổ đông của trường học cũng dám giả mạo.
“Diêu Sơ Tranh, em xem trường học là chỗ nào, em mời diễn viên này từ đâu tới, tôi nói cho em biết, mau đi đi, bằng không thì tôi sẽ gọi bảo vệ của trường học đến đây!”
Tỉnh Lượng tằng hắng một cái: “Có thể là tôi chưa giới thiệu rõ ràng, cô… Tôi đã thu mua cổ phần trong tay Đặng Uyển Bình nữ sĩ, ở đây có văn kiện có thể chứng minh.”
Tỉnh Lượng lấy từ trong túi tùy thân ra một phần văn kiện, đưa cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng làm sao có thể tin.
Nhưng mà trên văn kiện giấy trắng mực đen.
Hiệu trưởng nhìn chằm chằm Sơ Tranh và Tỉnh Lượng, tựa như nhìn quái vật.
Tỉnh Lượng biết Sơ Tranh, đây là tới cho cô chỗ dựa…
Nếu như chuyện này là sự thật.
Sau lưng hiệu trưởng dâng lên một trận mồ hôi lạnh.
“Tôi… sao tôi không biết chuyện cổ đông thay đổi?” Hiệu trưởng kiên trì hỏi một câu, đáy lòng có chút hoảng.
Không có ai sẽ to gan đến mức, giả tạo văn kiện như thế lừa gạt ông ta.
Tỉnh Lượng: “Chuyện cổ đông thay đổi, không cần thiết phải thông báo cho hiệu trưởng biết chứ.”
“…”
Như thế không sai.
Ông ta chỉ là hiệu trưởng quản lý trường học.
Cổ đông thay đổi, xác thực không cần phải thông báo cho ông ta.
“Nếu như hiệu trưởng vẫn không tin, có thể gọi điện thoại cho Đặng Uyển Bình nữ sĩ để hỏi thăm, xác nhận tính chân thực của chuyện này.” Tỉnh Lượng lễ phép đề nghị.
Hiệu trưởng gọi điện thoại cho Đặng Uyển Bình bên kia.
Nhận được cách nói giống như Tỉnh Lượng.
Bà ấy thật sự đã bán cổ phần của trung học Thịnh Phong đi.
Trung học Thịnh Phong, cổ đông chính là tất cả.
Một hiệu trưởng như ông ta, cũng chỉ là người quản lý thay bọn họ quản lý trường học, chứ không phải người định đoạt.
Hiện nay vị cổ đông mới nhậm chức này… và học sinh vừa bị khai trừ, quan hệ thế nào thì không rõ ràng, nhưng rõ ràng có quan hệ không nhỏ.
Cổ đông muốn đổi một hiệu trưởng, cũng rất dễ dàng.
Thượng Vũ đến cùng cũng không phải cổ đông của trường học.
Dưới tình huống không có cổ đông nhúng tay vào, thay lão ta làm một chuyện, không có gì, nhưng bây giờ có cổ đông…
Trong đầu hệu trưởng, không khỏi hiện lên hai chữ “xong rồi”.
Ông ta đắc tội với Diêu Sơ Tranh rồi.
Tỉnh Lượng hỏi: “Hiệu trưởng, ông còn có nghi vấn gì không?”
Tay cầm điện thoại của hiệu trưởng, run lên nhè nhẹ: “Không có… Không có…” Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuôi xuống gương mặt.
Làm gì còn vẻ kiêu ngạo của hiệu trường như vừa rồi nữa.
Tỉnh Lượng mỉm cười: “Vậy cô chủ của chúng tôi có thể nhập học được chưa?”
Hiệu trưởng: “…”
Cô chủ!!
Diêu Sơ Tranh có lai lịch gì!
Không phải là con chồng trước của vợ Thượng tổng sao?
“Có thể có thể.” Thân thể hiệu trưởng căng thẳng, cũng không dám nhìn Sơ Tranh.
Chuyện còn lại, giao cho Tỉnh Lượng, Sơ Tranh và Khương Cẩn, Hứa Khinh Tư đi vào trước.
Nội tâm Tỉnh Lượng cũng rất hoảng.
Nhưng mà Sơ Tranh không hiểu được sự luống cuống của hắn.
Khương Cẩn và Hứa Khinh Tư đi ra một khoảng cách thật dài, mới lấy lại tinh thần.
“Tiểu Sơ… cậu cậu cậu…”
“Cái kia… cổ đông kia?”
“Cậu có quan hệ thế nào với hắn?” Đại tiểu thư thay Khương Cẩn hỏi.
“Cô chủ của hắn.”
“Thế nhưng hắn… Hắn hắn hắn… Hắn là…” Cổ đông a a!!
Cậu là cô chủ của hắn?
Đây chẳng phải là chính là cổ đông gián tiếp sao?
Cả người Khương Cẩn đều mơ hồ.
Mấy ngày này, tiểu đồng bọn xảy ra chuyện gì thế.
Ánh mắt Hứa Khinh Tư nhìn Sơ Tranh bình tĩnh hơn nhiều, đương nhiên cũng không thiếu được hiếu kì và tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng nghĩ đến về sau lại phải làm bài tập cho hai người, đại tiểu thư cũng có chút rầu.
Vì sao không hỗ trợ trả tiền nghiệp vụ.
Lúc trước tại sao cô ấy lại muốn lấy đồ của cô chứ!
Cũng tại con ngốc Hứa Giai Hoan kia, tranh giành với cô ấy làm gì!
Khương Cẩn tự mình đần độn một hồi, rất nhanh liền vứt bỏ vấn đề kia, lôi kéo Sơ Tranh: “Tiểu Sơ trở về, quá tốt rồi, vừa vặn có thể đuổi kịp kỳ thi lần này.”
Sơ Tranh: “??”
Ta? Ta trở về làm gì! Sao còn chưa qua kỳ thi? Trường học sao mà lắm chuyện thế hả!!
…
Tin tức Sơ Tranh trở về trường học, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ khối lớp, sau đó khuếch tán sang các khối khác.
Ánh mắt mọi người nhìn Sơ Tranh, đại khái như nhìn một thứ hiếm lạ, rất muốn hỏi cô làm sao để trở về, nhưng lại không dám.
Không quá một ngày, hiệu trưởng bởi vì nhận hối lộ mà rơi đài.
Các học sinh thổn thức.
“Cô ta đã bị khai trừ rồi, sao còn có thể trở về?”
“Hôm qua tôi nhìn thấy cô ta đứng chung với hiệu trưởng, bên cạnh còn có một người đàn ông, cậu không nhìn thấy biểu tình của hiệu trưởng lúc đó, khó coi muốn chết…”
“Tức giận?”
“Không phải, không giống. Tôi cảm thấy càng giống như nghẹn khuất hơn…”
“Tôi cũng nhìn thấy. Kết quả hôm nay hiệu trưởng liền rơi đài vì nhận hối lộ… Ai, các cậu nói xem, người đàn ông kia là ai?”
Không ai biết người đàn ông kia là ai.
Một số lời đồn đại không tốt lắm, cũng bởi vậy mà lưu truyền ra.
“Người nào chứ! Cả ngày không học tập cho tốt, chỉ có tư tưởng xấu xa là giỏi!” Khương Cẩn tức giận đến mắng to.
Bởi vì những người kia nói thật sự rất khó nghe.
Khương Cẩn quay đầu nhìn Sơ Tranh: “Tiểu Sơ, cậu không tức giận sao?”
“Tức giận có thể làm bọn họ không nói sao?” Không thể, cho nên tức giận thì làm được gì.
“…”