Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lời đồn đại trong trường học càng ngày càng khó nghe.
Sơ Tranh còn chưa làm gì, thì đột nhiên có người truyền ra, Sơ Tranh mới là cổ đông của trường học, Tỉnh Lượng chỉ là người thay cô làm việc.
Chuyện này lập tức kích thích ngàn cơn sóng.
Đại bộ phận học sinh, đối với cổ đông của trường học đều không rõ ràng lắm.
Nhưng nhà bọn họ có người rõ ràng.
Chuyện trường học đổi cổ đông, người trong nhà chỉ cần hơi nghe ngóng một chút, không khó hỏi thăm ra được.
Cổ đông mới nhậm chức Tỉnh Lượng này, xác thực có rất nhiều thời gian đi theo bên cạnh Sơ Tranh.
Cũng không ít học sinh trông thấy, có đôi khi Sơ Tranh đi về, đều là hắn đưa đón.
Cho nên…
Sao Diêu Sơ Tranh lại trở thành cổ đông của trường học rồi?!
Chuyện này không phù hợp với logic bình thường.
Có không ít người đến hỏi Thượng Vũ chuyện này.
Dù sao đây cũng là kế nữ của lão ta.
Nhưng mà Thượng Vũ cũng rất mờ mịt.
Lão ta bảo trường học khai trừ cô.
Kết quả quay đầu cô liền trở thành cổ đông của trường học, Thượng Vũ vô cùng tức giận, còn không làm gì được Sơ Tranh.
…
“Học tỷ, học tỷ!!”
“Diêu Sơ Tranh học tỷ!!”
Khương Cẩn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài một chút, một nam sinh ghé vào cửa, vẫy vẫy tay về phía bên này.
“Tiểu Sơ, có người gọi cậu.” Khương Cẩn lấy cùi chỏ chọc chọc Sơ Tranh đang đọc sách bên cạnh.
Sơ Tranh nhìn về phía cửa.
Đứa cháu trai kia của Đặng Uyển Bình…
Cậu ta tới làm gì?
“Dáng dấp còn rất đẹp trai.” Khương Cẩn không có ý tốt: “Tiểu Sơ, cậu đừng bị tra nam làm tổn thương, liền biến thành một tra nữ nha.”
Sơ Tranh: “??”
“Học tỷ! Chị ra đây chút!” Nam sinh thấy Sơ Tranh không để ý tới mình, càng lớn tiếng hơn.
Bốn phía quăng tới ánh mắt càng ngày càng nhiều.
“Đây không phải Cố Du lớp mười sao?”
“Cậu ta đến tìm Diêu Sơ Tranh à, bọn họ quen biết sao?”
“Tớ nghe nói Cố Du là cháu trai của một cổ đông…”
“Hiện tại Diêu Sơ Tranh thật sự là cổ đông của trường học à?”
“Cô ta vừa trở về hiệu trưởng liền rơi đài, chuyện này có thể là giả sao. Không phải có người hỏi người nhà rồi à? Chuyện này hơn phân nửa là sự thật.”
“Sao cô ta lại trở thành cổ đông…”
“Không biết.”
Có khối người ao ước ghen tị.
Lúc đầu, ở trong đám bọn họ, Sơ Tranh là người trôi qua rất thảm.
Ai biết người ta đột nhiên nhảy lên trở thành cổ đông của trường học.
Ở trong lòng học sinh, cổ đông của trường học so với nhân vật khác đại khái đều lợi hại hơn.
Sơ Tranh đi ra khỏi phòng học trong đống âm thanh nghị luận: “Làm gì?”
“Học tỷ, chị thật khó mời.” Cố Du thở ra một hơi, đưa một quyển sách bài tập cho cô: “Thâm ca ở xa quá, hôm nay em có việc, chị đưa cho Thâm ca giúp em, thuận tiện xin nghỉ giúp em với.”
“Vì sao?”
“Không phải chị là bạn gái Thâm ca sao?” Cố Du nói rất đương nhiên: “Học tỷ, hôm nay em có chuyện rất quan trọng, không thể học bổ túc, chị giúp em một lần này thôi.”
Sơ Tranh: “…”
Cố Du nghe lén được Mộ Thâm gọi điện thoại với người ta, nghe ra một chút manh mối, sau đó cậu ta hỏi hai câu, Mộ Thâm không phủ nhận.
Cậu ta xin nghỉ, Mộ Thâm chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng Sơ Tranh không giống!
Cố Du nảy ra một ý kiến hay.
“Xin nhờ học tỷ.”
Cố Du đưa sách bài tập cho cô, co cẳng liền chạy.
“Lần sau em mời học tỷ ăn cơm.”
Sơ Tranh: “…”
Không phải!
Ta có đáp ứng sao?!
Sơ Tranh phiền muộn cầm sách bài tập trở lại chỗ ngồi.
Khương Cẩn lại gần nhìn một chút, nhìn thấy cái tên trên trang bìa: “Mộ Thâm?”
Là anh trai Tam Trung siêu đẹp lần trước!!
“Tiểu Sơ, quan hệ của hai người thế nào? Đến bước nào rồi?” Lửa bát quái của Khương Cẩn cháy hừng hực.
“Đối tượng của tớ.” Sơ Tranh còn ước gì được cầm cái loa lớn mà công bố kia kìa, Khương Cẩn hỏi, cô đương nhiên sẽ không giấu diếm.
“…”
Khương Cẩn kinh ngạc đến há to mồm.
Cái này… Cái này cũng quá nhanh rồi!
…
“Thâm ca, còn một tiết nữa, anh không học sao?” Cảnh Hạo thấy Mộ Thâm thu dọn đồ đạc, có chút kỳ quái.
“Ừ.”
Mộ Thâm không thèm chờ bọn họ, trực tiếp rời khỏi phòng học.
Cảnh Hạo vội vàng túm chặt Nông Diệp và Thái Hổ còn đang ngủ.
“Má ơi, các cậu đừng ngủ nữa! Thâm ca cúp học!!”
“Ra về?” Nông Diệp mơ mơ màng màng hỏi một câu.
“Thâm ca cúp học!” Cảnh Hạo gào thét.
Thái Hổ: “…”
Nông Diệp: “…”
Hai người trong nháy mắt thanh tỉnh.
Thâm ca cúp học?
Chuyện này không có khả năng?
Nhớ có một lần, người khác hẹn đánh nhau, tư thế lớn như vậy, Thâm ca cũng phải học xong một tiết cuối cùng mới chịu đi, làm đám người kia tức muốn chết.
Học sinh tốt là không thể cúp học!
Sao Thâm ca lại cúp học rồi?
“Đi đi đi.”
Ba người cấp tốc xông ra khỏi phòng học, đuổi theo Mộ Thâm.
Còn một tiết nữa, cổng trường chưa mở, không thể ra ngoài từ cửa chính, Mộ Thâm chỉ có thể leo tường ra.
Mộ Thâm nhảy xuống đất, điện thoại trong túi liền vang lên.
Hắn nhặt cặp sách lên, lấy điện thoại ra, tưởng rằng bọn Cảnh Hạo, không nghĩ tới lại là Sơ Tranh.
【 Sơ Tranh: Lúc nào tan học? 】
Cô lại chủ động gửi tin nhắn cho mình!
Nhịp tim Mộ Thâm trật mất nửa nhịp.
【 Mộ Thâm: Anh tan học rồi, lát nữa đến tìm em. 】
【 Sơ Tranh: Em ở cổng trường của anh. 】
【 Mộ Thâm:?? 】
Mộ Thâm vòng đến cửa chính của trường học, Sơ Tranh đứng ở cách đó không xa, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, một bộ dáng nhàn nhã.
Mộ Thâm hít sâu một hơi, đi qua.
“Sơ Sơ.”
Sơ Tranh ngước mắt, quan sát hắn một chút: “Trốn học?”
Vành tai Mộ Thâm hơi đỏ lên, giống như học sinh ngoan bị giáo viên bắt được khi đang làm chuyện xấu: “Một tiết cuối, không học cũng không sao.”
Sơ Tranh không nói gì, đưa sách bài tập cho hắn: “Cố Du bảo hôm nay không học bổ túc.”
Mộ Thâm sửng sốt một chút, sau đó hơi nhíu mày.
“Vì sao?”
“Em làm sao biết, cậu ta nhờ em đưa cái này cho anh.” Cố Du chạy còn nhanh hơn thỏ.
Mộ Thâm “A” một tiếng, cất sách bài tập đi.
“Muốn đi đâu?” Sơ Tranh hỏi hắn.
Bình thường Mộ Thâm không có quá nhiều hoạt động, không đánh nhau thì chính là làm bài tập, không nữa thì là làm thêm.
Hôm nay Cố Du không học bổ túc, thời gian phía sau đang trống.
Mộ Thâm cũng không biết đi đâu, cẩn thận đề nghị: “Đi thư viện nha?”
Sơ Tranh: “???”
Đi thư viện làm gì?
“Ừ.” Thẻ người tốt muốn đi, thế thì đi thôi.
Hai người đi về phía thư viện.
Mộ Thâm đi sát bên Sơ Tranh, cánh tay xuôi bên người, khi đi lại, không cẩn thận đụng phải mu bàn tay Sơ Tranh, ánh mắt Mộ Thâm quét lung tung bốn phía.
Dư quang liếc qua ngắm nhìn Sơ Tranh, thận trọng nhô tay ra, mấy lần mới câu lấy ngón tay Sơ Tranh.
Sơ Tranh ghé mắt nhìn hắn.
Mộ Thâm lập tức bối rối dời ánh mắt, nhưng tay vẫn bắt lấy tay cô.
“Mộ Thâm.”
“Ừ…”
“Em muốn sờ tóc.”
“???”
Thiếu niên cúi đầu xuống, ngoan ngoãn nói: “Vậy em sờ một hồi, chỗ này sẽ có người đi ngang qua, đừng sờ quá lâu.”
Mộ Thâm không biết vì sao Sơ Tranh lại thích sờ tóc hắn.
Nhưng cô thích, Mộ Thâm cảm thấy rất vui vẻ.
Mộ Thâm nhìn thấy có xe chạy qua bên này, lên tiếng hỏi: “Sơ Sơ, xong chưa?”
Sơ Tranh thu tay lại.
Mộ Thâm lung lay tóc, Sơ Tranh đột nhiên kéo hắn, đi sang bên cạnh, cực nhanh trốn ra sau kiến trúc bên cạnh.
Mộ Thâm: “Sơ Sơ?”
“Suỵt.” Sơ Tranh ra hiệu hắn đừng nói chuyện.
Mộ Thâm nghi hoặc nhìn theo ánh mắt cô.
Là chiếc xe vừa rồi…
Chiếc xe kia dừng ở bên cạnh đường đi, tựa hồ đang đợi người.