*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh bảo bọn họ đi kiểm tra Vấn Tiên Lộ thêm một lần nữa.
Nhìn xem có còn cá lọt lưới không.
Cô trở lại Hoàng Tuyền Lộ.
Giống như thổ phỉ đi qua cái bàn bên cạnh ngồi xuống, mò cầu pha lê ra.
“Xem xét hồ sơ K·E6.”
“Hồ sơ K·E6 đã bị niêm phong, xin hãy nhập mật mã của người quản lý.”
Sơ Tranh rũ mắt, cầu pha lê đã biến thành người máy, đang vô tội nhìn cô.
“…”
“…”
Không khí cũng yên tĩnh lại.
“Chủ nhân, cho dù ngài vứt mị nhãn cho người ta, thì cũng phải điền mật mã vào mới được.” Người máy ngoẹo đầu.
Sơ Tranh hít sâu: “Hiện tại ta chính là người quản lý, quét mặt không được à?”
“Chủ nhân, không được.” Người máy ủy khuất ba ba.
“…”
Sơ Tranh nắm tay, hít sâu.
“Ta là ánh sáng, ta là điện, ta là thần thoại duy nhất.”
Sơ Tranh muốn bóp chết người thiết lập ra cái mật mã dở hơi này.
Bệnh tâm thần à!
Còn không thể đổi!
Cô không cần mặt mũi sao?!
Người máy bập bẹ đáp lại: “Mật mã chính xác, đang kiểm tra hồ sơ…”
Màn hình 3D mở ra trong không khí.
Hồ sơ của K·E6 chậm rãi xuất hiện.
Sinh vật không biết số hiệu: K·E 6 (đã diệt tuyệt)
Tên của sinh vật không biết: Ảnh
Đẳng cấp: 1
Linh trị dao động: Không (loại đặc thù)
Năng lực sinh tồn: Mạnh
…
Sơ Tranh nhìn xuống dưới, không có gì khác biệt so với hồ sơ bình thường, phía dưới còn có mấy trường hợp cụ thể.
Nhưng đều không nhắc tới, thứ đồ chơi này có thể che giấu Linh trị dao động của những sinh vật không biết khác.
Chẳng lẽ trước kia không có ai phát hiện ra?
… Cũng có khả năng.
Dù sao hiểu biết của bọn họ đối với sinh vật không biết, đều có được trong quá trình tìm tòi.
“Đổi mới hồ sơ.”
“Đang đổi mới hồ sơ…”
“Hồ sơ của sinh vật không biết K6 đã đổi mới ”
Số hiệu của sinh vật không biết: K6
Tên của sinh vật không biết: Ảnh
Đẳng cấp: 1
Linh trị dao động: Không (loại đặc thù)
Năng lực sinh tồn: Mạnh
…
Ghi chú: Có thể che giấu Linh trị dao động của đồng loại.
“Ngươi có gì muốn nói không?” Sơ Tranh hỏi người máy.
Người máy cùm cụp cùm cụp đi trên bàn hai bước.
Có chút nghiêm túc bắt đầu phân tích: “Sinh vật không biết vừa rồi nói, người sai khiến hắn tới, mạnh mẽ hơn hắn, chứng minh đối phương cũng là sinh vật không biết.”
“Cho nên thứ sai bọn họ tới giám thị Vấn Tiên Lộ, chắc chắn là sinh vật không biết.”
“Giám thị động tĩnh của Vấn Tiên Lộ, có bao nhiêu loại khả năng.”
“Thứ nhất, bọn họ dự định khởi xướng tiến công đối với Vấn Tiên Lộ. Nhưng ta cảm thấy hành động này thập phần ngu xuẩn, ai cũng không phải là đối thủ của chủ nhân!”
“Thứ hai, không muốn để cho Vấn Tiên Lộ phát hiện ra cái gì đó. Chủ nhân anh minh thần võ há có thể bị bọn họ lừa bịp!”
“Thứ ba, đối phương muốn đạt thành một loại âm mưu nào đó bên trong Vấn Tiên Lộ…”
Người máy bập bẹ liệt kê ra mười loại khả năng.
Không chỉ như thế, còn tăng thêm quan điểm của mình ở phía sau —— chủ yếu thổi phồng chủ nhân nhà nó.
Vỗ mông ngựa đến thập phần thuần thục.
Cuối cùng, người máy nghiêm túc nói: “Chủ nhân, ngài có phiền toái.”
Sơ Tranh: “…”
Ta mẹ nó có rất nhiều phiền toái!
Sơ Tranh bực bội cào tóc hai cái.
–
Trang viên Tinh gia.
Hồ Thạc hơn nửa đêm mở cửa, nhìn thấy thiếu nữ ngoài cửa vẫn mặc quần cộc rộng, đứng trong gió đêm, phóng túng không bị trói buộc.
“…”
“Sơ Tranh tiểu thư, ngài… Hơn nửa đêm tới làm?”
Ban ngày cô không tới, khi Hồ Thạc muốn gọi điện thoại cho cô, phát hiện mình không biết số điện thoại của cô —— trước đó đều là tự mình đi mời.
Kết quả hơn nửa đêm nhìn thấy cô.
“Anh không quy định thời gian, cho nên chính tôi tự định thời gian, có vấn đề?” Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn.
Hồ Thạc: “…”
Chuyện định thời gian làm việc này, Hồ Thạc bị những thao tác khủng bố kia của Sơ Tranh làm cho sớm quên mất.
Nhưng hơn nửa đêm tới làm…
Không cảm thấy rất quỷ dị sao?
Nhưng mà hắn có thể nói gì được?
Đây mà gọi là mời vệ sĩ sao.
Đây mẹ nó chính là mời tổ tông.
Hồ Thạc mời Sơ Tranh đi vào, trong trang viên đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có thể trông thấy người máy.
“Sơ Tranh tiểu thư, ngài…”
“Không cần phải để ý đến tôi.”
“…”
Hồ Thạc do dự một hồi, cuối cùng lựa chọn rời đi, lưu lại một mình Sơ Tranh.
Sơ Tranh sờ sờ trong gian phòng này, nhìn chỗ nọ chỗ kia.
Nếu như cô là sinh vật không biết, thì sẽ ẩn nấp ở đâu?
Sơ Tranh liếc về phía khoang trò chơi.
Hẳn là… Không thể nào.
Lần trước đã quét mặt khoang trò chơi, không có gì dị thường.
Không phải khoang trò chơi, vậy sẽ là nơi nào.
Sơ Tranh đi dạo ra ngoài, kiểm tra mấy nơi mình cảm thấy rất có thể dùng để ẩn nấp.
Nhưng mà… Đều không có.
Phòng máy kia ngược lại là chỗ tốt, cái con không có hộ khẩu lúc trước hẳn là trốn ở chỗ đó.
Tuy nhiên, hôm qua bị cô phát hiện, con không có hộ khẩu kia sẽ không ngốc như vậy nữa…
Nhưng cũng không nhất định!
Sinh vật không biết có đôi khi rất thích phỏng đoán tâm tư của nhân loại, sau đó tự cho là đúng, khôn lỏi đùa nghịch.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất…
Sơ Tranh tản bộ xuống lầu, không cần Hồ Thạc mở cửa, khi cô tới gần cửa kim loại, nó tự động mở ra.
Người máy kiêu ngạo ưỡn ngực.
Ầm ——
Sơ Tranh quay đầu.
Người máy ngã chổng vó, nằm trên mặt đất, đang hao hết sức lực lật người.
Người máy vất vả lắm mới lật người được.
Nhưng nó không đứng dậy, mà duỗi tay về phía Sơ Tranh.
“Chủ… Chủ nhân, cứu… Cứu ta. Ta cảm thấy không thể hít thở, trái tim nhỏ của ngài sắp chết rồi.”
Sơ Tranh mặt không biểu tình, thập phần lạnh lùng cự tuyệt người máy cầu cứu: “Mời ngươi chết tại chỗ đi.”
Sơ Tranh đi vào bên trong mà không thèm quay đầu lại.
Cửa kim loại băng lãnh đóng lại trước mặt cô.
Vừng ơi không mở cửa.
Sơ Tranh hít sâu, quay lại, túm người máy lên: “Đừng đùa nữa, mở cửa.”
“Ngài đối với người ta tuyệt không tốt, người ta cũng không tốt với ngài.” Người máy lẩm bẩm.
Cánh tay Sơ Tranh đang túm lấy nó hơi dùng sức, uy hiếp nói: “Kiên nhẫn của ta có hạn.”
Người máy oa một tiếng khóc lên.
Tiếng khóc bập bẹ yếu ớt, truyền ra trong không gian yên tĩnh.
Vừa khóc, vừa lên án Sơ Tranh.
Cửa kim loại từ từ mở ra trong tiếng khóc của người máy.
Vù ——
Có gió thổi qua.
Sơ Tranh cực nhanh ném người máy đi, giơ tay kéo một cái trong không khí.
Có thứ gì đó bị cô bắt lấy, Sơ Tranh quẳng nó lên bức tường kim loại bên cạnh.
Ngân quang thoáng hiện.
Không khí có chút vặn vẹo.
Ầm!
Vách tường kim loại bị đâm đến “ầm” một tiếng, lõm vào một cái hố to.
Lực va chạm lớn như vậy, phát động báo động của hệ thống.
Tiếng cảnh báo vang lên trong toàn bộ trang viên.
Đột ngột, chói tai, gấp rút.
Hồ Thạc vừa tắm rửa xong, còn chưa nghỉ ngơi, chỉ mặc một bộ áo choàng tắm, vô cùng lo lắng chạy xuống.
Trông thấy cửa kim loại mở rộng, tim Hồ Thạc cũng lạnh đi một nửa.
Xảy ra chuyện rồi xảy ra chuyện rồi…
Hồ Thạc một đường chạy xuống.
Bước chân hắn đột nhiên ngừng lại.
Trước cánh cửa kim loại cuối cùng, hồng quang xen lẫn cảnh báo, làm toàn bộ lối đi đều nhuộm thành màu đỏ.
Cô gái đứng trong hồng quang đan xen, bốn phía ẩn ẩn có ngân quang lưu động, tựa như tinh quang vờn quanh bên người cô.
Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, ngân mang chớp lên, ẩn vào không khí, biến mất không thấy gì nữa.
Phảng phất như đó là ảo giác của hắn.
Hồ Thạc dùng sức dụi dụi mắt, trong thông đạo chỉ có ánh sáng đỏ của hệ thống báo động.
Nhìn nhầm rồi sao?
Hồ Thạc cảnh giác tiến lên: “Sơ Tranh tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy? Cô vào bằng cách nào? Sao còi báo động lại vang lên?”
Sơ Tranh: “…”
Người máy: “…”
Sơ Tranh và người máy đồng thời cúi đầu xuống, giống như trên mặt đất có hoa cho bọn họ nhìn vậy.
***
Đây là cách mà bé người máy vươn tay về phía Tranh gia, nguyên gốc của nó là “tay Nhĩ Khang”