Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cũng chỉ cúi đầu xuống ba giây, sau đó liền ngẩng lên.
Bình tĩnh lại trấn định nói: “Tôi bắt được kẻ cầm đầu.”
Hồ Thạc kinh ngạc: “Ở đâu?”
Sơ Tranh nâng cánh tay đang rũ xuống lên, cô đang làm động tác xách đồ vật, nhưng Hồ Thạc cũng không trông thấy trong tay cô có cái gì.
Hồ Thạc chần chờ: “Sơ Tranh tiểu thư… Trong tay cô có gì sao?”
Sao hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Sơ Tranh: “Quên mất, anh không nhìn thấy.”
Bản thể của sinh vật không biết, đối với người bình thường mà nói, là trong suốt, giống như không khí vậy.
Cũng không biết Sơ Tranh làm cái gì, mà Hồ Thạc rất nhanh liền trông thấy thứ trong tay cô hiển lộ ra.
Là một đống… đồ chơi màu đen sì.
Giống như một đống mực sền sệt.
“Đây… Đây chính là sinh vật không biết?” Hồ Thạc nhìn chằm chằm cái đống như mực đậm kia: “Chính là nó đang tác quái?”
Sơ Tranh gật đầu: “Chắc vậy.”
–
Hồ Thạc đóng hệ thống báo động, lại kiểm tra phòng máy một lần, không phát hiện vấn đề gì.
Trở lại gian phòng phía trên, Hồ Thạc vẫn không nhịn được hỏi: “Sơ Tranh tiểu thư, sao cô lại đi xuống phía dưới đó được?”
Sao cửa lại mở?
Mấy cánh cửa kim loại kia, toàn bộ trang viên, thậm chí cả toàn bộ tập đoàn bây giờ, chỉ có mình hắn biết mật mã.
Mật mã của mỗi cánh cửa đều không giống nhau.
Nhập sai mật mã sẽ lập tức có biến hóa.
Sơ Tranh há mồm liền nói: “Khi tôi xuống đã như vậy.”
“…”
Hồ Thạc nhìn về phía sinh vật không biết đen như mực bị Sơ Tranh nhét vào trong một cái bình thủy tinh.
Chẳng lẽ là thứ đồ chơi này mở ra?
Hồ Thạc có chút hoài nghi Sơ Tranh.
Nhưng Sơ Tranh bưng vẻ mặt nghiêm túc, không chút chột dạ, làm cho người ta không thể hoài nghi cô.
Bình thủy tinh đặt trên đài kim loại trong gian phòng.
Hồ Thạc đem lực chú ý chuyển dời đến trên người nó: “Nó sẽ không chạy ra?”
“Đặc chế.” Sơ Tranh ngồi trên một đài kim loại khác, giọng điệu thản nhiên giải thích.
“…”
Hồ Thạc không dám tới quá gần.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với những thứ như vậy.
Mặc dù, hắn vô cùng có khả năng, đã ở chung với nó một đoạn thời gian rất dài.
Nhưng mà, Hồ Thạc muốn thôi miên mình, đây là lần đầu tiên gặp, trước đó hắn không biết gì cả.
“Tại sao nó phải làm những chuyện này, có thể… biết không?”
“Tôi chỉ giúp anh bắt nó.” Sơ Tranh lạnh lùng cường điệu chức trách của mình.
Lời ngầm chính là, loại chuyện như tra hỏi này, không có quan hệ gì với cô.
Cô là một người có nguyên tắc.
Chuyện nằm ngoài phạm vi chức trách, nói mặc kệ liền mặc kệ.
Hồ Thạc: “…”
Hồ Thạc không có cách gì, đành phải gọi điện thoại mời Tô Đề Nguyệt tới.
Hơn nửa đêm, Tô Đề Nguyệt vội vàng chạy đến, thở ra một ngụm, khuôn mặt ôn nhuận nho nhã, nhiễm lên sương mù của đêm đen.
“Sơ Tranh tiểu thư, Hồ tiên sinh.”
Sơ Tranh chỉ gật đầu, xem như chào hỏi.
“Giáo sư Tô, làm phiền anh.” Hồ Thạc lễ phép khách khí, mang theo vẻ áy náy: “Muộn như vậy mà còn quấy rầy anh.”
“Không sao.” Giáo sư Tô không hề có chút khó chịu nào.
“Giả vờ giả vịt.” Sơ Tranh ở bên cạnh âm trầm bình luận.
Tô Đề Nguyệt: “…”
Hồ Thạc: “…”
Đây không phải lần đầu tiên Hồ Thạc nghe thấy câu này.
Quan hệ của giáo sư Tô và Sơ Tranh tiểu thư… xem ra là thật sự không tốt.
Nhưng giáo sư Tô là người rất tốt.
Sao Sơ Tranh tiểu thư lại không quen nhìn y nhỉ?
Tô Đề Nguyệt nắm tay thành quyền chống đỡ bên môi, ho nhẹ một tiếng: “Bắt được rồi?”
Hồ Thạc lập tức chỉ vào bình thủy tinh trên đài kim loại.
Tô Đề Nguyệt đi qua nhìn một chút: “Sơ Tranh tiểu thư, cái bình này…”
Sao nhìn khá quen vậy nhỉ?
Giống như cái đám bị mất đi lần trước…
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh quay đầu, không nhìn Tô Đề Nguyệt.
“…”
Tô Đề Nguyệt cũng thức thời, không nói tiếp.
Y quan sát đồ vật trong bình, theo thói quen đẩy mắt kính gọng vàng: “Thứ này hơi giống Mặc Vụ*.”
(*Mặc Vụ (墨雾) Mặc ở đây có nghĩa là màu đen, còn Vụ là sương mù, con này nó như một đống sương mù màu đen, ta thấy để tên hán việt sẽ hay hơn.)
Cục quản lý chỗ bọn họ có thói quen đặt tên cho sinh vật không biết.
Tên cũng không có ý tứ gì, dù sao giống cái gì liền đặt tên cái đó.
Sinh vật không biết trong bình, xác thực rất giống một đống sương mù dày đặc màu đen.
“Tính công kích không mạnh, nhưng bởi vì đặc tính của chúng nó, rất thích hợp để ẩn nấp.” Tô Đề Nguyệt lấy ra dụng cụ đo lường Linh trị tùy thân: “Kỳ quái, Linh trị dao động của nó không đúng lắm…”
Kiểm tra đo lường ra Linh trị dao động không cao hơn 10.
Nhưng Mặc Vụ là sinh vật không biết cấp 5, Linh trị dao động từ 100 đến 200 mới là bình thường.
Linh trị dao động càng cao, đẳng cấp và thực lực tất nhiên sẽ càng lợi hại.
“Giáo sư Tô, có thể biết được, vì sao nó lại làm vậy không?”
Hồ Thạc tương đối nôn nóng muốn biết chuyện này.
Tiên sinh đang nằm trong khoang trò chơi, không có cách nào tỉnh lại.
Bây giờ bên ngoài còn xảy ra chuyện.
Hồ Thạc gấp a!
Rất rất gấp!
Tô Đề Nguyệt thu dụng cụ lại: “Tôi thử một chút xem có thể hỏi ra không.”
Sơ Tranh không có hứng thú gì, di chuyển đi ra bên ngoài hít thở không khí, để Tô Đề Nguyệt thỏa thích phát huy.
–
Nửa tiếng sau.
Sơ Tranh trở về, Tô Đề Nguyệt và Hồ Thạc sắc mặt nặng nề ngồi ở đó.
Sinh vật không biết trong bình ngẫu nhiên động một cái, như bạch tuộc bị nhét vào trong bình.
Không biết Tô Đề Nguyệt dày vò nó thế nào.
Sơ Tranh nhìn thấy một chút ủy khuất và oán niệm.
Sơ Tranh có chút tò mò, nhưng cô không hỏi gì cả, bình tĩnh ngồi trở lại, tự rót cho mình cốc nước.
Ba người trầm mặc quỷ dị.
Hồ Thạc đột nhiên nhận được một cú điện thoại, rời khỏi phòng, sắc mặt nặng nề, đi đứng cũng vội vàng.
“Hắn rất yên tâm về anh.” Sơ Tranh nhìn bóng lưng Hồ Thạc rời đi.
Hồ Thạc cứ đi như thế.
Thậm chí cũng không bàn giao lấy một câu.
Trước đó cô bảo hắn rời đi, Hồ Thạc rất không tình nguyện, đi ba bước liền quay đầu lại, năm bước dừng một chút, giống như sợ cô ăn sống tiên sinh nhà hắn vậy.
Tô Đề Nguyệt cười cười: “Tôi và Tinh Tuyệt là bạn bè.”
“Anh còn có bạn bè?”
Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra là có ý gì.
Nhưng Tô Đề Nguyệt biết, đây tuyệt đối không phải là một câu tốt đẹp gì.
Con ngươi dưới mắt kính của Tô Đề Nguyệt khẽ chuyển: “Sơ Tranh tiểu thư, hình như cô có hiểu lầm gì đó với tôi rồi.”
Tô Đề Nguyệt và cô từng có liên hệ với nhau vài lần.
Không biết vì sao, cô giống như có chút nhìn mình không vừa mắt.
“Không có.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Tôi đối với anh không có chút hiểu biết nào, lấy đâu ra hiểu lầm.”
Tô Đề Nguyệt hít sâu một hơi: “Vậy không bằng, chúng ta nói chuyện này một chút đi.”
Không đợi Sơ Tranh cự tuyệt, Tô Đề Nguyệt trực tiếp nói luôn: “Sinh vật không biết cấp 5, vì sao Linh trị dao động không cao hơn 10.”
Sơ Tranh uống miếng nước, không thèm để ý nói: “Năng lực đặc biệt, có gì kỳ quái đâu.”
“Sơ Tranh tiểu thư, Mặc Vụ… Có lẽ ở chỗ của cô, nó không gọi như thế. Nhưng chúng ta đều biết, Linh trị dao động của nó lẽ ra phải từ 100 đến 200, tuyệt đối không thể không cao hơn 10 được.”
“Cho nên?”
Mắt Tô Đề Nguyệt sáng như đuốc: “Có phải cô biết cái gì rồi không?”
Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh nhìn y: “Tôi biết thì thế nào, anh cảm thấy tôi sẽ nói cho anh biết sao?”
Chúng ta lại không thân.
Tô Đề Nguyệt: “…”
Sơ Tranh buông ly nước xuống, nước trong ly hơi rung nhẹ.
Cô giơ tay cầm cái bình thủy tinh kia lên: “Đồ đã bắt được, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, bảo Hồ Thạc có thời gian rảnh thì tới tìm tôi giải trừ khế ước.”
“Sơ Tranh tiểu thư, chỉ sợ vẫn chưa được.”
Bước chân Sơ Tranh hơi dừng lại.
Cô quay đầu nhìn Tô Đề Nguyệt.
Tô Đề Nguyệt nở nụ cười ôn nhuận, nói chuyện cũng mang theo vài phần ôn hòa: “Nó chẳng qua chỉ là một tiểu lâu la, hắc thủ phía sau màn vẫn chưa bắt được, chỉ sợ còn phải làm phiền Sơ Tranh tiểu thư thêm một thời gian nữa.”