Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mãi đến khi trời sắp sáng, mới có người tìm được Ninh Diêu trở về.
Ninh Diêu nhìn qua có chút thảm, giống như bị người đánh, mặt mũi bầm dập, y phục cũng bị nhánh cây vạch đến không còn hình dáng, chật vật không chịu nổi.
Thảm thì thảm, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Ninh Diêu được đám người nhốn nháo này đưa về hành cung, gọi thái y đến chẩn trị.
“Điện hạ không có gì đáng ngại, đều là vết thương ngoài da, chịu chút kinh hãi.”
Thất hoàng nữ lạnh mặt: “Sao Tam hoàng tỷ lại biến thành thế này?”
“Thất điện hạ, khi chúng ta tìm được Tam điện hạ, thì điện hạ đang ở dưới một sườn dốc… có phải Tam điện hạ tự ngã xuống không?”
Có người cẩn thận trả lời.
Sườn dốc kia dốc đứng, nếu như không có người phát hiện phía trên có vết tích, xuống dưới xem, thì có lẽ bây giờ cũng chưa phát hiện được.
“Các ngươi nói đây là ngoài ý muốn?” Thất hoàng nữ cả giận nói: “Làm gì có chuyện ngoài ý muốn nào trùng hợp như vậy? Chuyện này tuyệt đối là do người làm!”
Sao Ninh Diêu lại không cẩn thận như vậy được?
Thất hoàng nữ kiên quyết không tin.
Ngũ hoàng nữ nhỏ giọng nói: “Thất hoàng muội, chuyện này rất có thể là ngoài ý muốn…”
Thất hoàng nữ trừng nàng một cái, Ngũ hoàng nữ lập tức không dám nói nữa.
Thất hoàng nữ giận dữ mắng mỏ: “Tra rõ ràng cho ta!”
Thất hoàng nữ nổi trận lôi đình, mọi người nào dám phản bác.
Bắt đầu điều tra từ lúc Ninh Diêu xảy ra chuyện, tất cả mọi người ở đâu, có ai có thể chứng minh.
Sơ Tranh đợi ở gian phòng của mình, nghe Mộc Miên thuật lại.
Thất hoàng nữ ra mặt biểu thị lòng trung tâm với Ninh Diêu.
Sơ Tranh hờ hững hỏi: “Quan hệ của nàng ta và Ninh Diêu rất tốt?”
Mộc Miên nghi hoặc suy nghĩ một chút: “Cũng không tính là tốt… Chẳng qua là Tam điện hạ ở trong các hoàng nữ hoàng tử, tương đối có tiếng nói.”
Nguyên chủ được sủng ái, nàng kiêu căng, ngạo khí.
Mọi người kính nàng, sợ nàng, nhưng quan hệ với nàng thì không thân cận lắm.
Cho nên Ninh Diêu ngày thường đối với ai cũng không tệ, chính là người tốt, lôi kéo được những hoàng nữ hoàng tử này.
“Ninh Diêu còn rất có thủ đoạn.”
“Điện hạ, câu này có ý gì?” Mộc Miên không hiểu.
Tam điện hạ đúng là đối xử với ai cũng rất tốt, trước kia không phải điện hạ cũng rất thích Tam điện hạ sao?
Nhưng từ sau khi điện hạ khởi tử hoàn sinh, tựa hồ rất không thích Tam điện hạ…
“Không có gì.”
Đầu ngón tay Sơ Tranh ma sát bên mép chén trà.
Ninh Diêu đối nhân xử thế bình dị gần gũi, cùng tính cách kiêu căng ngạo khí của nguyên chủ hình thành đối lập rõ ràng.
Mỗi lần nguyên chủ làm bọ họ tức giận, Ninh Diêu liền ở phía sau làm người tốt, tặng quà an ủi gì đó, tự nhiên được bọn họ thích.
Nhưng vì sao nguyên chủ lại kiêu ngạo như vậy?
Còn không phải là bởi vì Ninh Diêu quán thâu cho nàng rằng: Nàng là nữ hoàng tương lai, thân phận cao quý hơn bọn họ…
Ninh Diêu chắc chắn là đồ bịp bợm!
–
Ninh Diêu hôn mê hơn nửa ngày, buổi chiều mới tỉnh lại.
Ả nói mình bị tập kích, có người đánh ả, sau đó ném ả xuống dưới sườn dốc.
Về phần là ai…
Ninh Diêu cũng không nói rõ ràng được.
Nhưng bãi săn hoàng gia thủ vệ sâm nghiêm, có thể lặng yên không tiếng động làm những chuyện này, mà không bị phát hiện, thì chắc chắn là người trong bãi săn hoàng gia.
Thất hoàng nữ đã điều tra một vòng.
Lúc ấy tất cả mọi người kết bè kết đội, không ai lạc đàn.
Trong hộ vệ quân cũng không có người hiềm nghi.
Căn bản không tìm được hung thủ.
“Lúc ấy không phải Đại hoàng nữ điện hạ không đi, nàng…”
Có người hoài nghi đến trên đầu Sơ Tranh.
Kết quả hộ vệ quân làm chứng cho Sơ Tranh, lúc ấy cô không hề rời đi, mà ngồi ở bàn uống trà.
Nhóm người đầu tiên về tới, cũng có thể chứng minh, khi bọn họ trở về, Sơ Tranh ở ngay đó, nhìn qua cũng không có vẻ đã rời đi.
“Ta thấy nói không chừng chính là ngươi làm, Tam hoàng tỷ mất tích, ngươi không sốt ruột chút nào!” Thất hoàng nữ tức giận trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Ngũ hoàng nữ yếu ớt nói: “Quan hệ của Tam hoàng tỷ và Đại hoàng tỷ rất tốt, Thất hoàng muội, muội đừng nói lung tung…”
Thất hoàng nữ: “Tỷ đứng bên nào?”
Ngũ hoàng nữ: “Ta… Ta chỉ chuyện nào ra chuyện ấy…”
Thất hoàng nữ: “Nếu không phải nàng làm, vậy tỷ nói xem là ai làm? Chỉ có một mình nàng lưu lại chỗ này!”
Ngũ hoàng nữ: “Nhưng không phải hộ vệ quân đã làm chứng sao?”
Thất Hoàng nữ: “Ai biết có phải nàng mua chuộc hộ vệ quân không?”
Ngũ hoàng nữ: “…”
Hai vị hoàng nữ ngươi một câu ta một câu, nói đến có chút kịch liệt.
Sơ Tranh đợi bọn họ dừng lại, lúc này mới bình tĩnh hỏi lại: “Ngươi có chứng cứ có thể chứng minh?”
“…”
Ả đương nhiên —— không có.
Sơ Tranh giọng điệu sâu kín: “Không có chứng cứ, không nên nói lung tung.”
“Ngươi…”
Thất hoàng nữ không có chứng cứ, dựa vào suy đoán, không thể khẳng định.
–
Sơ Tranh nói với đám người này xong, dạo bước đi về phòng mình.
Mộc Miên khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Rõ ràng nửa đường điện hạ có rời đi.
Nàng không biết vì sao hộ vệ quân lại giấu diếm thay điện hạ.
Nhưng chuyện Tam điện hạ…
Rõ ràng có quan hệ với điện hạ nhà nàng.
“Điện hạ…”
“Ít nói chuyện.” Sơ Tranh giống như biết nàng muốn hỏi điều gì.
“… Vâng.”
Dưới đáy lòng Mộc Miên tự xây dựng tâm lý cho mình một phen.
Sơ Tranh về đến phòng, chưa ngồi được bao lâu, Mộc Miên vội vàng tới bẩm báo.
“Điện hạ, Từ công tử cầu kiến.”
“… Làm gì?”
“Nô tỳ không biết, nói là có việc gấp.” Mộc Miên cung kính nói.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát: “Cho hắn vào.”
“Dạ.”
Mộc Miên mời Từ công tử vào.
Từ công tử đổi một thân y phục càng thêm tươi đẹp, nổi bật lên gương mặt xinh đẹp của y.
“Tham kiến điện hạ.”
Sơ Tranh nằm trên ghế thái phi, mí mắt cũng không ngẩng lên chút nào: “Chuyện gì.”
Từ công tử hình như có chút do dự, biểu cảm trên mặt tận lực bảo trì trấn định, nhưng cánh tay gắt gao nắm lấy y phục, đã bán đứng vẻ khẩn trương lúc này của y.
Nhưng mà Sơ Tranh ngay cả ánh mắt cũng không cho y.
“Điện hạ…”
Từ công tử hít sâu.
Y nắm chặt ống tay áo: “Điện hạ, ta có chuyện muốn nói với ngài, nói riêng.”
Mộc Miên nhìn Sơ Tranh, chỉ chờ lệnh.
Sơ Tranh giọng điệu đạm mạc: “Cô nữ quả nam, không thích hợp, có việc liền nói, không nói liền đi.”
Từ công tử: “…”
Đại khái không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ cự tuyệt đến dứt khoát như vậy.
Từ công tử nắm lấy ống tay áo, lại siết chặt mấy cái.
“Điện hạ, chuyện này rất quan trọng.”
“Ừ, nói.”
Sơ Tranh kiên quyết, không để cho Mộc Miên ra ngoài.
Giữa hai đầu lông mày Từ công tử lộ ra mấy phần nóng nảy, vẻ khẩn trương cũng nặng hơn.
Từ công tử hít sâu mấy hơi: “Điện hạ, trước đó ngài rời đi.”
Ghế bập bênh cọt kẹt một tiếng, dừng lại.
Từ công tử biết lời mình nói có hiệu quả.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, ghế bập bênh lại tiếp tục lắc.
“Vậy thì thế nào.”
Thanh âm lạnh lẽo không chứa chút tâm tình của nữ tử, chậm rãi lọt vào trong tai y.
Rõ ràng là giọng điệu bình tĩnh đến không nổi sóng, lại làm cho người ta nghe ra hương vị tuỳ tiện, phách lối.
Trong lòng bàn tay Từ công tử bốc lên mồ hôi, nhưng lưng lại thẳng tắp: “Điện hạ không sợ ta nói cho Thất điện hạ biết sao?”
Sơ Tranh liếc y một cái: “Ngươi muốn thế nào?”
Từ công tử nhìn về phía Mộc Miên.
Mộc Miên cúi đầu xuống, không nhúc nhích, xem như mình không tồn tại.
Gian phòng yên tĩnh lại vào giây phút đó.
Sột soạt ——
Từ công tử đột nhiên cởi y phục trên người ra, áo ngoài rơi xuống đất.
Y có chút phát run đi về phía Sơ Tranh
Sơ Tranh: “!!!”
Khoan đã ngươi làm gì!
Cởi y phục giữa thanh thiên bạch nhật làm gì!
… Trong phòng cũng không được!
***
Thẻ người tốt mau tới, có người ngấp nghé chồng anh ~