Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Mộc Miên!” Sơ Tranh kinh dị kêu một tiếng.
Mộc Miên ngẩng đầu, kinh ngạc vài giây, cấp tốc tới ngăn Từ công tử lại.
Từ công tử là nam tử, Mộc Miên không dám đụng vào y, chỉ có thể tận lực dùng thân thể ngăn ở trước mặt y và Sơ Tranh.
Mộc Miên khóc không ra nước mắt: “Từ công tử, ngài làm gì vậy?”
Trước đó nàng đã đoán Từ công tử mục đích không thuần.
Nhưng không nghĩ tới, lá gan của y lại lớn đến mức này.
Nếu chuyện này truyền đi, thì làm thế nào đây!
Từ công tử nhìn Sơ Tranh, đáy mắt có chút sương mù, giọng nói cũng mang theo vài phần nghẹn ngào: “Điện hạ, ta… ta thích ngài từ rất lâu rồi, ta muốn làm thị quân cho ngài.”
Y không có yêu cầu được làm trắc quân hoặc là chính quân, chỉ cần làm thị quân là đủ rồi.
Yêu cầu này cũng không quá đáng.
Dáng dấp Từ công tử cũng không kém.
Đổi thành người khác, thì có lẽ đã thuận nước đẩy thuyền rồi.
Nhưng người y đối mặt chính là Sơ Tranh.
“Ném hắn ra cho ta.”
Từ công tử gấp gáp nói: “Điện hạ, ngài không sợ ta nói ra sao?”
Ánh mắt Sơ Tranh hơi trầm xuống: “Ngươi uy hiếp ta?”
“Điện hạ, ta thích ngài lâu như vậy, chỉ muốn làm một thị quân của ngài, chỉ cần ở bên ngài là được rồi, vì sao ngài không cho ta cơ hội này?”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Ta không thích ngươi.”
“…” Trên mặt Từ công tử viết đầy mấy chữ thương tâm: “Là… Là ta không tốt ở đâu sao? Ngài nói đi, ta sẽ sửa.”
“Ném ra.”
Mộc Miên chần chờ: “Điện hạ, nếu hắn thật sự nói ra, làm sao bây giờ?”
Sơ Tranh nhìn Từ công tử một chút: “Hắn nói là được à, ai biết có phải hắn vu oan cho ta không.”
Mộc Miên cái hiểu cái không.
Nhưng điện hạ đã rất không kiên nhẫn, Mộc Miên không dám trì hoãn nữa: “Từ công tử, mời đi, đừng làm nô tỳ khó xử.”
Từ công tử nhìn Sơ Tranh, lui lại mấy bước, khóe mắt có nước mắt chảy xuống.
Dáng vẻ vừa tuyệt vọng vừa thương tâm kia, làm Mộc Miên cũng không đành lòng nhìn.
Từ công tử che mặt, quay người chạy ra khỏi phòng.
Sơ Tranh đặt mông ngồi trở lại trên ghế bập bênh.
Nguyên chủ thân là hoàng nữ, lại là hoàng nữ được nữ hoàng sủng ái nhất—— chí ít bề ngoài là thế, không phải ai cũng thấy rõ được —— cho nên những công tử thế gia này đưa tới cửa, cũng là chuyện bình thường.
–
Hôm sau.
Sơ Tranh đang dùng đồ ăn sáng, thì có người vội vàng đến bẩm báo.
“Điện hạ, Từ công tử xảy ra chuyện rồi.”
Sơ Tranh: “…”
Tại sao lại là y!!
Không phải thật sự nói chuyện kia ra chứ?
Nhưng sự thật, còn nghiêm trọng hơn Sơ Tranh nghĩ rất nhiều.
Buổi sáng hôm nay, Từ công tử mãi mà không dậy, người hầu hạ của y, vào gian phòng xem, phát hiện trong phòng không có ai.
Vội vã phái người tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được người ở một chỗ vắng vẻ trong hành cung.
Kết quả khi tìm được, Từ công tử y phục không chỉnh tề, trên người toàn là vết tích mập mờ, người cũng đã hôn mê.
Nhưng trong điện chỉ có một mình y, không nhìn thấy người khác.
Điểm mấu chốt là ——
Sau khi Từ công tử tỉnh lại, khóc nói Sơ Tranh làm ra.
Càng trùng hợp hơn chính là, trong điện tìm được một khối ngọc bội thuộc về cô.
Nhân chứng vật chứng đều đủ cả.
Sơ Tranh: “…”
Ta mẹ nó là mộng du làm sao?
Thế giới nữ tôn, trong sạch của nam tử, cũng quan trọng như thanh danh và trong sạch của nữ tử ở thế giới bình thường.
Từ công tử bị người làm bẩn, còn bị nhiều người như vậy trông thấy, cấp tốc truyền khắp toàn bộ hành cung.
Hiện tại Từ công tử đang náo muốn tự sát.
Khi Sơ Tranh đi qua, những người còn lại đều bị cưỡng ép trở về phòng mình, người ở hiện trường không tính là nhiều.
Ninh Diêu vẫn đang nằm trên giường.
Tính cách của Ngũ hoàng nữ hơi mềm yếu nhu nhược, không có chủ kiến gì.
Cho nên người chủ trì đại cục ở hiện trường chính là Thất hoàng nữ.
Thấy Sơ Tranh tiến đến, Thất hoàng nữ lập tức âm dương quái khí nói móc cô: “Đại hoàng tỷ, cho dù thích người ta, thì cũng không cần dùng loại biện pháp này chứ?”
Sơ Tranh nhìn Từ công tử bị người đè trên giường một chút.
Hai mắt y đỏ bừng, một bộ dạng buông y ra, y sẽ lập tức đi tìm cái chết vậy.
“Không phải ta làm.” Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh.
“Cái này là của ngươi đúng không?” Thất hoàng nữ chậc một tiếng, cầm khối ngọc bội kia lung lay: “Ngọc bội này, không phải Đại hoàng tỷ không nhận ra chứ? Mẫu hoàng ban thưởng cho ngươi nha, ta vẫn còn nhớ rõ.”
Lúc trước Thất hoàng nữ cũng rất thích khối ngọc bội này, nhưng mẫu hoàng liền trực tiếp thưởng cho nàng.
Vì chuyện này, Thất hoàng nữ còn giận dỗi một thời gian rất dài.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm khối ngọc bội kia.
Trong trí nhớ của nguyên chủ có chút ấn tượng, nhưng khối ngọc bội này hẳn là ở trong khố phòng.
Xuất hiện ở đây…
Chỉ có thể chứng minh có người vu oan cho cô.
“Ta còn nghe nói, trước đó có người trông thấy, Từ công tử chạy ra từ phòng của ngươi, y phục không chỉnh tề.”
“Từ công tử người ta không nguyện ý, Đại hoàng tỷ liền mạnh mẽ bức ép hắn như vậy sao?”
Sơ Tranh: “…”
Ta nhổ vào!
Con chó điên nào truyền ra tin đồn này!
Rõ ràng là hắn câu dẫn ta không thành.
Bây giờ còn muốn ta tới đổ vỏ.
“Đại hoàng tỷ không phản đối? Vậy bây giờ chuyện này, Đại hoàng tỷ nhìn xem nên giải quyết như thế nào.” Thất Hoàng nữ ngậm lấy ý cười, nhìn Sơ Tranh: “Là lấy Từ công tử, hay là thế nào?”
Thất hoàng nữ lại thở dài.
“Ai, nếu Đại hoàng tỷ không cưới Từ công tử, vậy Từ công tử coi như…”
Chuyện này, nếu Sơ Tranh đáp ứng cưới Từ công tử, cuối cùng cũng sẽ không có chuyện gì, cùng lắm là đồn đại hơi khó nghe.
Nhưng nếu Sơ Tranh không đồng ý.
Cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, vậy thì không nhất định.
Sơ Tranh trầm mặc nhìn Từ công tử, ánh mắt Từ công tử tiếp xúc đến cô, liền cấp tốc dời đi.
“Chuyện này không liên quan đến ta.” Bị người khác chơi đểu rồi, tức giận!
“Đại hoàng tỷ không muốn nhận trách nhiệm à?” Thất Hoàng nữ nói: “Ngươi đã hủy hoại cả đời người ta. Đại hoàng tỷ, ngươi làm như thế, có nghĩ tới cảm thụ của Từ công tử không? Bằng không thì ta bẩm báo cho mẫu hoàng, để mẫu hoàng tới quyết định?”
Sơ Tranh mặt mày lãnh tỉnh: “Chỉ bằng một khối ngọc bội, liền chứng minh là ta làm?”
Thất hoàng nữ ngôn từ nghĩa chính: “Đây là đồ vật của ngươi, ngoại trừ ngươi thì còn có thể là ai?”
Sơ Tranh: “Đồ vật là chết, người là sống. Ngọc bội đặt trong cung, ta cũng không mang trên người, cho nên là ai làm, vậy còn không nhất định…”
Sơ Tranh ngừng một chút.
“Nhưng mà, Từ công tử hẳn là rõ ràng.”
Tối hôm qua người giao phối với y là ai, y tuyệt đối biết.
Thân thể Từ công tử hơi co rúm lại: “Ta… Điện hạ… Ngài… Ngài vì sao lại đối xử với ta như vậy, tối hôm qua… Tối hôm qua rõ ràng là ngài.”
Tựa hồ sợ người ta không tin, Từ công tử còn nói: “Ngài… Trên người ngài có bớt, nếu như không phải ngài, ta làm sao biết được.”
Vị trí Từ công tử chỉ, đúng là vị trí bớt trên thân nguyên chủ.
Người biết về cái bớt này cũng không nhiều.
Nha hoàn thiếp thân của nguyên chủ Mộc Miên.
Nữ hoàng và Ôn Ngô chắc cũng biết.
Còn có… Ninh Diêu.
Nhưng Ninh Diêu bị cô đánh không nhẹ, không tồn tại điều kiện gây án.
“Ngài không muốn phụ trách… Ta… Cũng không có mặt mũi sống nữa, để cho ta chết đi.”
Không biết Từ công tử lấy khí lực từ đâu tới, đột nhiên tránh khỏi người đè ép mình, lăn xuống giường, lao đầu về phía cây cột.
Sơ Tranh theo bản năng lui lại một bước.
Thất hoàng nữ tốc độ cực nhanh giữ chặt Từ công tử, người phía sau tiến lên, kéo Từ công tử về trên giường.
“Từ công tử, ngươi yên tâm, việc này nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo.” Thất hoàng nữ trấn an y: “Đại hoàng tỷ không nhận, còn có mẫu hoàng làm chủ cho ngươi, sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.”
***
Mặc dù vỏ này không tồn tại lâu, nhưng chương này hãy gọi Tranh là Tranh đổ vỏ =)))