Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cho người đi gọi Kiều Liễm đến.
“Em báo danh?”
Sơ Tranh đưa phiếu báo danh tới trước mặt hắn.
Kiều Liễm nhìn một chút, lắc đầu: “Không có.”
“Vậy phiếu báo danh này ai điền?”
“Chắc là Mạnh Vũ.” Kiều Liễm buông mi xuống: “Cô, em sẽ không tham gia, không có việc gì nữa, em đi về trước.”
Sơ Tranh hơi trầm mặc, ra hiệu hắn về trước đi.
Sơ Tranh nhìn tiết mục trên phiếu báo danh.
Dương cầm…
Kiều Liễm biết đánh đàn dương cầm sao?
Sơ Tranh không rõ lắm, nhưng Mạnh Vũ thì biết.
Một lớp không có khả năng cho hai tiết mục giống nhau lên, hoặc là nói, nếu các lớp khác có tiết mục giống, cuối cùng cũng sẽ thương lượng xem ai đổi tiết mục.
Mạnh Vũ điền cho Kiều Liễm một tấm phiếu báo danh như thế là có ý gì?
Sơ Tranh cân nhắc lại, cảm thấy cần phải điều tra thân thế của Kiều Liễm một chút.
Sơ Tranh rất nhanh nhận được tư liệu của Kiều Liễm.
Kiều Liễm không phải con riêng gì, cũng không có kịch bản tiểu tam thượng vị, mẹ kế lộng quyền gì đó.
Hắn là đứa con duy nhất của Kiều gia.
Mẹ của Kiều Liễm từng là minh tinh hot nhất thời ấy, sau khi gả vào Kiều gia, cũng tránh khỏi ánh đèn sân khấu.
Sau khi cưới không bao lâu liền sinh hạ Kiều Liễm.
Nhưng cũng bởi vì sinh Kiều Liễm, dẫn đến thân thể bà Kiều suy yếu, điều trị thế nào cũng không tốt lên được.
Lúc Kiều Liễm còn rất nhỏ, bà Kiều liền bệnh qua đời.
Sau khi bà Kiều chết, ông Kiều không tìm mẹ kế cho Kiều Liễm, bên cạnh cũng không có người phụ nữ nào, người ngoài đều nói, ông Kiều si tình.
Kiều Liễm là đứa con độc nhất của bọn họ.
Theo lý thuyết, một đứa con độc đinh như thế, hẳn phải thập phần hạnh phúc.
Nhưng từ trên người Kiều Liễm, Sơ Tranh không nhìn thấy nửa phần dáng vẻ hạnh phúc.
Tư liệu chỉ có như thế, những thứ khác đều không tra được.
Kiều gia to như vậy không có người hầu, người bên cạnh ông Kiều, đối với chuyện riêng của ông ta cũng không hiểu rõ lắm.
Sơ Tranh mở phía sau ra, là một chút tin tức liên quan tới ông Kiều.
Sơ Tranh ném tư liệu, lại đột nhiên cầm lên.
“Hạng nhất giải thi đấu dương cầm của thiếu niên nhi đồng toàn quốc số XX.”
Sơ Tranh cẩn thận mở ra.
Nhưng trừ cái này, thì không có những giải thưởng khác.
Sơ Tranh cũng không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, tạm thời không nghĩ nữa.
–
Thứ sáu nghỉ.
Sơ Tranh làm chủ nhiệm lớp, phải nhìn những học sinh này rời trường rồi mới có thể đi.
Chờ học sinh của trường học đi gần hết, Sơ Tranh đến phòng học nhìn một chút.
Vốn cho rằng đều đi cả rồi, không nghĩ tới trong phòng học còn có người.
Mạnh Vũ mang theo mấy người, chặn Kiều Liễm trong phòng học.
Ha!
Còn để ta bắt gặp hiện trường bạo lực học đường!
Nhưng hai bên cũng không giống như Sơ Tranh nghĩ, Mạnh Vũ chỉ là cà lơ phất phơ buông lời: “Kiều Liễm cậu có gan thì tham gia, đừng để tôi xem thường cậu.”
Kiều Liễm không nói một lời.
Mạnh Vũ thầm mắng một tiếng, cậu ta đi về phía trước hai bước, nói bên tai Kiều Liễm một câu.
Sơ Tranh đứng ở bên ngoài nên không nghe được, nhưng Kiều Liễm rõ ràng có phản ứng.
Mạnh Vũ vỗ vỗ bả vai hắn, mang người rời đi từ cửa sau.
Cửa sau kéo ra, Mạnh Vũ liền nhìn thấy chủ nhiệm lớp luôn có ý đồ làm dao động vị trí lão đại lớp của cậu ta, mặt không cảm xúc đứng ở bên ngoài.
“Cô Nguyễn, cô còn chưa đi sao?” Mạnh Vũ giống như không có việc gì chào hỏi.
“Em đang làm gì?” Lại bắt nạt thẻ người tốt của ta có phải không!!
“Không làm gì cả.” Mạnh Vũ nhún nhún vai, cậu ta xác thực không làm gì, cho nên hoàn toàn không sợ: “Cô, chúng em đi trước.”
Mạnh Vũ mang theo tùy tùng nhanh chóng chạy.
Sơ Tranh nhìn vào trong phòng học, Kiều Liễm đang mang cặp sách đi ra.
Sơ Tranh quan sát hắn: “Mạnh Vũ không đánh em chứ?”
Kiều Liễm sững sờ, dường như không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ hỏi hắn câu này.
Hắn rất nhanh cúi đầu xuống, tóc mái mềm mại ngăn trở đôi mắt, thấp giọng nói: “Không có. Cô, em đi trước.”
“Tôi đưa em về.”
“Không cần, tài xế chờ em ở bên ngoài.” Kiều Liễm nói: “Cảm ơn cô.”
“Đưa em đến cổng trường.” Sơ Tranh lùi lại để cầu việc khác.
Lần này Kiều Liễm không tiện cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu, Sơ Tranh khóa kỹ cửa phòng học, cùng Kiều Liễm đi ra khỏi trường học.
Lúc này cổng trường không có ai, Kiều Liễm nhìn quanh một chút, dường như không tìm được xe.
Kiều Liễm lấy điện thoại di động ra, phát hiện mình nhận được một tin nhắn, hắn nhìn một chút rồi cất điện thoại về lại.
Sơ Tranh không thấy được tin nhắn kia viết gì, nhưng nhìn từ tình huống hiện tại, chắc chắn là Kiều Liễm không có ai đón.
“Đi thôi, tôi đưa em về.”
Kiều Liễm hơi chần chờ: “Cảm ơn cô.”
–
Sơ Tranh đưa Kiều Liễm đến nơi, Kiều Liễm vừa bước xuống, thì có người đi ra, vẫy tay với hắn.
“Kiều Liễm!”
Người kia xông lại.
Nam sinh không chênh lệch nhiều so với Kiều Liễm, dương quang suất khí, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu.
Nam sinh túm lấy cánh tay Kiều Liễm thở: “Gọi điện thoại cho cậu cậu cũng không nhận, còn tưởng rằng cậu lại đi lạc… Này, đây là?”
Kiều Liễm không để lại dấu vết rút tay ra: “Đây là chủ nhiệm lớp tớ, cô Nguyễn.”
“Chào cô giáo.” Nam sinh dở dở ương ương kính lễ: “Em là bạn của Kiều Liễm, Lục Châu.”
Sơ Tranh gật đầu: “Vậy tôi đi trước.”
“Hẹn gặp lại cô giáo!”
Lục Châu vẫy tay.
Chờ Sơ Tranh rời đi, Lục Châu mới ôm lấy cổ Kiều Liễm: “Kiều Liễm, chủ nhiệm lớp cậu rất xinh đẹp nha, còn có khí chất.”
Mặc dù tuổi tác Lục Châu không lớn lắm, nhưng cũng trà trộn trong vòng hào môn này mà lớn lên.
Ánh mắt nhìn người ấy vẫn có.
“Ừ.” Kiều Liễm kéo tay cậu ta ra, đi lên phía trước.
Lục Châu tò mò: “Vì sao cô ấy lại đưa cậu về? Chủ nhiệm lớp của trường các cậu đều xinh đẹp như vậy sao? Sớm biết thế tớ cũng đến chỗ cậu rồi, học trường quốc tế làm gì, ai, cậu chậm một chút, tổ tông ơi, đi bên này!!”
Kiều Liễm điềm nhiên như không có việc gì quay lại, đi qua một bên khác.
Lục Châu trực tiếp phun tào: “Tớ thật sự phục rồi, cửa nhà mình cũng có thể lạc đường, để tớ xem về sau cậu làm thế nào.”
“Lục Châu.”
“Hả?”
“Cậu cảm thấy tớ phiền phức sao?”
Lục Châu sửng sốt một chút, rồi đập một cái lên bả vai hắn: “Cậu nói gì đó, chúng ta cùng nhau lớn lên, đó chính là tình cảm của anh em ruột. Cậu yên tâm, về sau người anh em này vẫn gọi đến là đến.”
“Cảm ơn.”
“Giữa chúng ta mà còn nói cảm ơn cái gì. Đến nhà tớ?”
“Cha tớ chắc đang ở nhà.”
“Cậu về làm gì. Đi đi đi, đến nhà tớ.” Lục Châu cưỡng ép kéo Kiều Liễm đến nhà mình: “Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tớ đâu, giáo viên ở trường học của các cậu đều xinh đẹp có khí chất như thế à?”
“…”
–
Giáo viên trong trường học bận rộn chuẩn bị cho tiết văn hóa, Sơ Tranh cũng không có thời gian đi quản Kiều Liễm.
Nhưng phiếu báo danh của Kiều Liễm bị Sơ Tranh áp xuống.
Chuyện thẻ người tốt không thích, sao có thể để hắn làm chứ.
Cô cũng thuận tiện loại luôn phiếu báo danh của Mạnh Vũ.
Mạnh Vũ biết được việc này, chạy tới lý luận với Sơ Tranh.
“Cô giáo, cô có ý gì?”
“Hai năm trước em đều tham gia, nên để lại cơ hội cho người khác.” Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: “Lấy năng lực của em, em có thể đi tham gia thi đấu, không cần thiết phải lãng phí ở nơi này.”
Khóe miệng Mạnh Vũ giật một cái: “Cô Nguyễn, có phải cô đang nhằm vào em không.”
Ai nha.
Bị phát hiện rồi.
Ai bảo mi bắt nạt thẻ người tốt của ta!
“Không có, em đừng nói lung tung.” Sơ Tranh chính trực phủ nhận: “Tại sao tôi phải nhằm vào em.”
Mạnh Vũ: “…”
Sơ Tranh là chủ nhiệm lớp, cô không cho Mạnh Vũ tham gia, Mạnh Vũ trừ tức giận, cũng không có biện pháp nào.
Khiếu nại?
Hiệu trưởng kiên trì với quan niệm “một lớp một quy định”, ông ta không xen vào.
***
Lục Châu từng là tên của nha hoàn của Tranh gia ở vị diện “Vương gia vạn phúc”, bảo sao cứ thấy quen quen.-.