Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đảo mắt chính là tiết văn hóa.
Trình tự biểu diễn sắp xếp dựa theo loại hình tiết mục, lớp 12/22 có hai tiết mục.
Sơ Tranh đứng ở hậu đài nhìn, đột nhiên có giáo viên tiến vào: “Lát nữa có lãnh đạo tới tham gia tiết văn hóa, mọi người chú ý chút, đừng để xảy ra sai lầm!!”
“Cái gì?”
“Tại sao không thông báo sớm?”
“Đúng thế, sao lúc này mới nói.”
Các giáo viên bận rộn ở hậu đài lập tức vỡ tổ.
“Lãnh đạo đến rất đột ngột, hiệu trưởng cũng không biết, xe tiến vào cổng trường mới thông báo!” Giáo viên thông báo kia cũng rất cạn lời: “Mọi người kiểm tra lại trước đi, tôi đi lên phía trước.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Nhưng đã đến mức này, chỉ có thể kiên trì thôi.
Hi vọng sẽ không xảy ra sai lầm gì.
Nhưng bạn càng không muốn xảy ra sai lầm, thì càng dễ dàng phạm sai lầm.
Dàn âm thanh của trường học đột nhiên bị phát hiện đã hỏng mất rồi.
“Cô Tô, âm thanh có phải do cô phụ trách không?”
Có người gọi Tô Hợp.
“Không phải tôi.” Tô Hợp lắc đầu, nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, nói: “Là cô Nguyễn phụ trách.”
Người bên cạnh nhìn sang, nồi từ trên trời rơi xuống.
Liên quan quái gì đến ta!
Tô Hợp tiếp tục giải thích: “Tôi bận chuyện khác, cho nên liền giao lại cho cô Nguyễn phụ trách việc này. Cô Nguyễn, lần trước sau khi họp xong, tôi tìm cô nói chuyện, cô quên rồi sao?”
Sơ Tranh: “…”
Ta làm sao mà quên được?
Lần trước không phải cô ta tới hỏi ta, có nhìn thấy đồ vật của cô ta rơi trong ký túc xá hay không sao?
Sao bây giờ lại thành nói với ta chuyện phụ trách âm thanh rồi?
Nhưng lúc ấy sau khi họp xong ra ngoài, không ít giáo viên trông thấy Sơ Tranh và Tô Hợp đứng chung một chỗ.
Tô Hợp nói lúc ấy mình đã nói với Sơ Tranh, cho dù không ai nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, thì bây giờ cũng sẽ tin vào ấn tượng ban đầu.
“Cô Nguyễn, âm thanh bị làm sao vậy, cô không kiểm tra sao?”
Ánh mắt các giáo viên nhìn Sơ Tranh mang theo vẻ trách cứ.
Trên mặt Tô Hợp tràn đầy vô tội, nhưng lại âm thầm câu khóe môi.
“Có thể sửa được không?”
“Làm sao sửa đây, chúng ta cũng không biết.” Bây giờ bọn họ đều không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, chỉ biết làm cách nào cũng không có tiếng.
“Trong thời gian ngắn chúng ta đi đâu chuẩn bị cái khác đây? Lãnh đạo cũng đã tới rồi.”
“Cô Nguyễn đúng là…”
Lúc này cãi nhau biện luận đều vô nghĩa, sẽ chỉ làm chuyện càng ngày càng hỏng bét.
“Tôi sẽ giải quyết, mọi người làm việc đi.”
“Cô Nguyễn, cô giải quyết thế nào?” Tô Hợp nói: “Chỉ còn một tiếng nữa là bắt đầu.”
“Không phải còn chưa bắt đầu à.” Sơ Tranh nhìn cô ta, nói từng chữ.
Con chó điên này chờ đó cho ta!
Sơ Tranh cầm điện thoại rời đi.
Có tiền đừng nói là một dàn âm thanh, mười dàn cũng có thể giải quyết được trong một tiếng.
Âm thanh rất nhanh được đưa đến, nhãn hiệu gì bọn họ cũng chẳng biết nhiều, nhưng khi thử âm, phát hiện thứ đồ chơi này tốt hơn rất nhiều so với đồ của trường học.
Người ta còn có người chuyên nghiệp hỗ trợ lắp đặt điều chỉnh thử, còn tốt hơn gấp nhiều lần so với bọn họ tự chuẩn bị.
Tô Hợp đứng ở bên cạnh, tức giận đến nghiến răng.
Chuyện này mà cô cũng có thể giải quyết được!
Có giáo viên search tìm giá, bị giá cả dọa đến rơi cả điện thoại.
“Cô Nguyễn, âm thanh này cô thuê à?”
“Mua.”
“…”
Cô Nguyễn trúng số độc đắc sao?!
Một bộ âm thanh như vậy, đã bằng mấy năm tiền lương rồi!!
Sơ Tranh làm ra một màn như thế, ai còn nhớ rõ chuyện vừa rồi phát sinh nữa, chỉ nhớ rõ thủ bút của cô, và tốc độ giải quyết sự cố.
–
Tô Hợp tức muốn chết.
Rốt cuộc cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế… Nhất định là có chỗ nào đó không đúng.
Có giáo viên tới: “Cô Tô, cô sao thế?”
“Không sao.” Tô Hợp lập tức thu liễm thần sắc.
“Uống nước đi, lát nữa còn phải bận bịu.”
“Cảm ơn.” Tô Hợp nhận lấy nước, uống một ngụm.
“Cô Tô, cô ở đây à, cô xem cái này một chút, lát nữa chúng ta sẽ dựa theo trình tự này.”
Tô Hợp đặt nước ở bên cạnh, nhận lấy tư liệu đưa qua.
“Không có vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề gì.”
“Vậy tôi đi sắp xếp trước nhé.” Giáo viên kia cầm tư liệu rời đi.
Tô Hợp cũng chuẩn bị rời đi, cô ta quay người, độ cong của tay quá lớn, làm ly nước vừa rồi cô ta đặt ở chỗ kia cũng bị tay cô ta quơ đổ.
“A!”
Nơi Tô Hợp đặt ly nước là một cây dương cầm, không biết là ai mở bàn phím ra, ly nước kia đổ hết lên trên phím đàn dương cầm.
Dường như Tô Hợp bị hù đến, che lấy tay mình.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
“Xong rồi xong rồi.” Giáo viên bên cạnh Tô Hợp không biết phải làm sao, nước thẩm thấu cực nhanh, toàn bộ thấm hết vào trong đàn dương cầm.
Đài dương cầm này là do hiệu trưởng tài trợ, bởi vì trong tiết mục cần.
Nghe hiệu trưởng nói là bản kỷ niệm gì đó, bây giờ có tiền cũng không mua được.
Các giáo viên khác nghe thấy âm thanh, cũng vội vây lại.
“Cô Tô, sao cô không cẩn thận như thế chứ.”
“Không phải…” Sắc mặt Tô Hợp tái nhợt đi mấy phần: “Không phải tôi.”
“Sao lại không phải cô, vừa rồi chính cô đặt nước ở trên đây, còn làm nước đổ.”
“Thật sự không phải tôi.” Tô Hợp giải thích.
Vừa rồi cô ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cánh tay giống như đột nhiên bị rút gân, không nghe sai khiến.
Nhưng khi đó có người nhìn thấy rõ ràng, hiện tại Tô Hợp còn giảo biện, hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Sơ Tranh đứng ở đằng xa nhìn màn kịch bên kia, chậm rãi đi ra khỏi hậu đài, thâm tàng công dữ danh*.
【…】 Công dữ danh ông nội cô.
(*Thâm tàng công dữ danh (深藏功与名) là triết lý Đạo gia, nghĩa đen là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa bóng là để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình làm.)
–
Sơ Tranh đi đến lớp 12/22, lúc này phần lớn người đều đã đến, Mạnh Vũ ngồi ở hàng phía trước, đang cùng người cười cười nói nói.
Thấy Sơ Tranh tới, sắc mặt Mạnh Vũ khó coi hơn mấy phần.
Mối thù loại bỏ tiết mục, không đội trời chung!
Ánh mắt Sơ Tranh bình thản đảo qua cậu ta, điểm danh nhân số của lớp học.
Kiều Liễm ngồi một mình ở trong góc, ánh sáng cũng không chiếu tới hắn, cả người chìm trong bóng tối, vô cớ thê lương.
Sơ Tranh đi từ con đường chừa lại để di chuyển qua, Kiều Liễm phát giác được có người tới, ngẩng đầu nhìn cô.
“Cô giáo.”
“Ngồi sang bên kia một chút.”
Kiều Liễm nhìn vị trí đối diện sân khấu bên kia, lại nhìn ghế trống bên cạnh mình.
“A.”
Hắn dời sang bên cạnh một chút, Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn.
Mùi hương u lãnh lạ lẫm nhưng lại mang theo chút quen thuộc, chậm rãi lưu chuyển quanh chóp mũi.
Nhịp tim Kiều Liễm không khỏi gia tốc lên, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, liền khôi phục lại bình tĩnh.
“Cô, chỗ này không nhìn thấy.” Kiều Liễm dịch chuyển cánh tay đang đặt trên tay vịn của ghế đi, giọng nói mang theo chút cẩn thận: “Tại sao cô muốn ngồi ở đây?”
Sơ Tranh bắt chéo chân, tư thái đại lão bày ra thập phần thành thạo: “Tại sao em muốn ngồi ở đây?”
Kiều Liễm liếc mắt nhìn về phía sân khấu một cái, chỗ đó chưa có ánh sáng chiếu tới, hơi tối.
Kiều Liễm chậm rãi nói: “Không có hứng thú gì.”
“Tôi cũng không có hứng thú.” Sơ Tranh nhặt lấy lý do của hắn nói theo.
Kiều Liễm thu lại ánh mắt, chỉ muốn đón lấy chủ đề, liền thuận miệng hỏi: “Vậy cô cảm thấy hứng thú với cái gì.”
“Em.”
“…”
Không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Đáy lòng Kiều Liễm run rẩy theo, hương khí thanh u quanh quẩn bên chóp mũi, nhịp tim đập như nổi trống.
“Cô… Đang nói gì vậy?”
“Không có gì.”
Sơ Tranh đứng dậy rời đi, cô đi hai bước rồi lại quay về, cúi người nhìn Kiều Liễm: “Giữ chỗ ngồi cho tôi, lát nữa tôi quay lại.”
Kiều Liễm nhìn gương mặt gần trong gang tấc, sự rung động nơi đáy lòng càng thêm rõ ràng.
Hắn hơi há miệng ra, còn chưa kịp nói chuyện, Sơ Tranh đã nhanh chóng rời đi.
Kiều Liễm sờ ngực, có chút mờ mịt, lại hơi nghi hoặc.