Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Rầm ——
Thôn Tượng cũng không thấy rõ Sơ Tranh ra tay thế nào, toàn bộ sạp hàng trước mặt đều bay mất.
Thôn Tượng lập tức lui về phía sau.
Thú xung quanh đối với chuyện này cũng không cảm thấy kinh ngạc, có vây xem, có làm việc buôn bán của mình, nhìn cũng chẳng muốn nhìn một chút.
Chuyện như vậy, mỗi ngày phát sinh không biết bao nhiêu lần, chẳng có gì hay mà nhìn.
Chủ sạp cũng bị bức lui lại mấy bước, vẻ âm trầm trên mặt dần dần dày đặc.
Sát khí trên người gã đột ngột xuất hiện, bấm tay thành trảo, vọt về phía Thôn Tượng.
Thôn Tượng cảm giác được áp bức trên người chủ sạp, hai chân đều bị dọa cho mềm nhũn, trơ mắt nhìn chủ sạp vọt tới.
Ngay lúc sắp đến trước mặt hắn, cả người chủ sạp bỗng giống như bị người quất bay, xoay chuyển trên không trung hai vòng, rồi đập xuống đất.
Chủ sạp che ngực, ánh mắt sắc bén đảo qua bốn phía.
Không phải tên tiểu tử kia ra tay.
Còn có một thứ gì đó núp trong bóng tối.
“Nếu đã tới, trốn trốn tránh tránh làm gì, ra đi!”
Sơ Tranh liền đứng ở trước mặt chủ sạp, thần sắc lạnh lùng.
Ngươi bảo ta ra ta liền ra à.
Ta không cần mặt mũi sao?
Chủ sạp không nghe thấy đáp lại, cẩn thận đứng lên, còn chưa đứng vững, lại bị đạp bay.
Lần này trực tiếp nện vào bức tường đằng sau.
Chủ sạp “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu.
Thứ gì…
Trong đầu chủ sạp cực nhanh chuyển hai vòng, ngay cả đồ vật của mình cũng không cần, trực tiếp vượt qua tảng đá, chạy.
Ngay cả thứ gì động tay với mình gã cũng không biết, nếu cứ cứng rắn chống chọi, người chết sẽ là gã.
“Vừa rồi là ai ra tay?”
“Tên tiểu tử kia thì phải.”
“Không thể nào, ta không hề thấy hắn động thủ.”
“Chẳng lẽ bên cạnh hắn còn có đại gia hỏa gì đi theo?”
Thú trong chợ phiên châu đầu ghé tai thảo luận.
“Đại vương…”
Thôn Tượng nhìn chim muông xinh đẹp đi về, nuốt một ngụm nước bọt.
Đại vương quả nhiên rất lợi hại.
“Tìm người trao đổi một lần nữa.” Sơ Tranh bước đi ưu nhã, kéo lấy lông đuôi thật dài, đi qua bên cạnh hắn.
“Vâng, vâng.”
Thôn Tượng đuổi theo sát cô.
Vừa trải qua một màn như thế, lần này Thôn Tượng tìm người giao dịch, mặc dù đối phương cũng có chút không có hảo ý, nhưng kiêng kị có phải bên cạnh Thôn Tượng có đại gia hỏa gì đi theo không, ngược lại không làm ra chuyện gì.
Thôn Tượng một đường vừa đi vừa đổi qua chợ phiên, trong tay rất nhanh không cầm được nữa.
“Vừa rồi hắn cầm Thạch Liên Quả à.”
“Ta không nhìn lầm, chính là Thạch Liên Quả.”
“Chẳng lẽ là đại tộc nào ra?”
“Thạch Liên Quả đổi những thứ rác rưởi này, hắn nghĩ gì vậy.”
Thạch Liên Quả này ăn vào cũng không có tác dụng phụ gì, chắc bụng còn có thể tăng cường công lực. Mười viên Thạch Liên Quả này, có thể đổi được những đồ vật rất tốt trên chợ phiên.
Nhưng thứ Thôn Tượng đổi đều là đồ vật rất bình thường.
Thôn Tượng cũng biết không đáng, nhưng hắn có thể làm sao, đại vương bảo đổi như thế.
Nếu không phải hắn nhắc nhở, đại vương còn muốn dùng mười viên Thạch Liên Quả đổi một lần luôn kìa.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, mười cái Thạch Liên Quả ban thưởng đã đến sổ sách. 】
Sơ Tranh lấy Thạch Liên Quả ra gặm hai cái, thứ đồ chơi này mặc dù không ngọt, nhưng có thể gia tăng lực lượng, hiện tại cô cần.
Sơ Tranh nhìn Thôn Tượng một chút, cho hắn hai cái.
“Đại vương cho ta?”
Thôn Tượng không dám nhận, không thể tin nhìn Sơ Tranh.
Rốt cuộc đại vương có bao nhiêu!!
Sơ Tranh giọng điệu băng lãnh, lộ ra chút không kiên nhẫn: “Muốn không?”
Thôn Tượng liên tục gật đầu, giơ tay đón, kết quả đồ vật trong tay ào ào rơi đầy đất.
Thú xung quanh quay đầu nhìn xem, liền thấy Thôn Tượng ngồi xổm dưới đất nhặt đồ vật, trong miệng còn cắn một viên Thạch Liên Quả!
“…”
Ghen ghét!
Đã lấy ra nhiều Thạch Liên Quả như thế rồi, sao còn có nữa!
Thạch Liên Quả là nhà ngươi bán sỉ sao?!
–
“Tiểu tử, đứng lại!”
Thôn Tượng theo bản năng quay người.
Chỉ thấy mấy thiếu niên tuổi không lớn lắm, khí thế hung hăng từ bên kia xông tới.
Người xung quanh dồn dập né tránh.
Sợ?
Cũng không phải.
Chính là không muốn chọc phải phiền toái mà thôi.
“Nghe nói trong tay ngươi có Thạch Liên Quả.” Thiếu niên dẫn đầu thân thể cao lớn, màu da giống như đại đa số thú đã hóa hình ở Hồng Hoang, đen nhánh. Thiếu niên rất là phách lối, chỉ vào Thôn Tượng buông lời đe dọa: “Giao Thạch Liên Quả ra đây, tha chết cho ngươi.”
Thôn Tượng ôm chặt đồ vật trong ngực: “Ta không có.”
“A, không có?” Thiếu niên không tin: “Vừa rồi ngươi lấy ra nhiều như thế, ngươi nói không có? Thức thời thì mau giao ra đây!”
Thôn Tượng: “Ta thật sự không có.”
Có được Thạch Liên Quả biện pháp tốt nhất chính là ăn, tuyệt đối đừng giữ lại.
Giống như những người hắn vừa trao đổi khi nãy, chủ sạp đều lập tức ăn ngay trước mặt tất cả mọi người, lưu lại chính là tai họa.
“Nếu ngươi đã không thức thời, thì cũng đừng trách chúng ta. Bắt lấy hắn cho ta!” Thiếu niên phất tay, người phía sau lập tức tiến lên bắt Thôn Tượng.
Thôn Tượng co cẳng liền chạy ra phía sau Sơ Tranh.
Đương nhiên người khác không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy Thôn Tượng chạy về phía sau mấy bước, sau đó dừng lại, giống như trốn tránh nhìn đám người kia.
Hình ảnh kia quả thực có chút buồn cười.
Nhưng khi mấy thiếu niên kia tiến lên, không hề ngoài suy đoán, đồng loạt bay ra ngoài.
Thôn Tượng thở phào, đại vương thật lợi hại.
Thiếu niên dẫn đầu không động thủ, người của mình đều bay ra ngoài, lúc này hắn ta mới có chút đần độn.
Bên cạnh Thôn Tượng không có bất kỳ người nào, sao người của hắn ta lại bị đánh bay được?
Trên gương mặt đen nhánh của thiếu niên dần dần hung hãn lên, đáy mắt có lửa giận thiêu đốt, vừa muốn lấy lại danh dự, đằng sau vang lên một thanh âm êm tai.
“Đinh Thảo.”
Biểu cảm của thiếu niên lập tức biến đổi, khí thế hung hãn trên thân cũng thu liễm lại.
Một nữ tử chậm rãi mà đến, ả mặc trên người y phục xinh đẹp, chứ không phải giống như thú trên chợ phiên, khó khăn lắm mới dùng đồ vật ngổn ngang để che đậy thân thể.
Lúc này nữ tử này, đối với mọi người mà nói, giống như là kỳ trang dị phục.
Cũng giống như ở trong một đám thiên nga đen, bỗng có một con thiên nga trắng lạc loài trong đó.
“Nàng mặc gì thế?”
“Thật đẹp.”
“Dung mạo của nàng cũng thật đẹp mắt…”
“Yêu Nhiêu tỷ tỷ.” Đinh Thảo thay đổi thân hung hãn vừa rồi, rất là nhu thuận gọi nữ tử: “Trên người hắn có Thạch Liên Quả, ta đang định làm hắn giao ra!”
Nữ tử nở nụ cười ôn hòa: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được phép làm như vậy.”
Đinh Thảo không đồng ý cho lắm, nhưng không phản bác nữ tử, ngược lại xin lỗi: “Yêu Nhiêu tỷ tỷ, ta sai rồi.”
Yêu Nhiêu nhìn về phía Thôn Tượng, nụ cười càng thêm nhu hòa, nhẹ nhàng hỏi hắn: “Tiểu gia hỏa, trong tay ngươi có Thạch Liên Quả thật sao?”
Thôn Tượng nhìn Sơ Tranh, thấy Sơ Tranh nhìn chằm chằm nữ tử kia, cẩn thận lắc đầu: “Ta không có, không có.”
Sơ Tranh cảm giác được khí tức của Phượng Hoàng Thạch… Nhưng rất yếu ớt, cũng không ở trên người ả, có thể là từng tiếp xúc.
Trong đầu Sơ Tranh hiện lên hình ảnh mơ hồ ngay lúc đó.
Lúc ấy đúng là nữ tử, dựa theo thú trong Hồng Hoang mà nhìn, thì tất cả mọi người sẽ không mặc loại xiêm y này…
Thú trong Hồng Hoang đều có pháp lực, thứ che chắn trên người bọn họ đều sử dụng pháp thuật biến ra, không có y phục đẹp đẽ, đại khái là bởi vì bọn họ chưa từng thấy qua.
Cho nên người lúc đó, rất có thể chính là nữ nhân trước mặt này.
“Tỷ tỷ có thể đổi với ngươi.” Yêu Nhiêu còn đang thương lượng với Thôn Tượng, giọng điệu mềm nhẹ, rất dễ dàng khiến cho người ta hạ xuống phòng bị.
“Ta thật sự không có.” Thôn Tượng lắc đầu.
Đáy mắt của Yêu Nhiêu hiện lên một tia ám sắc, thoáng qua liền biến mất.