Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Vậy được rồi, nếu như ngươi có, có thể tới tìm tỷ tỷ, ta ở ngay đầu kia của chợ phiên.” Yêu Nhiêu chỉ chỉ vị trí phía sau cùng nhất của chợ phiên.
Bên kia có một loạt nhà được xây dựng bằng đá.
Có thể coi là khách điếm trong chợ phiên đi.
“Tỷ tỷ, hắn khẳng định có, bắt lấy hắn còn sợ hắn không cho sao?” Đinh Thảo âm u nhìn Thôn Tượng.
Yêu Nhiêu gõ trán Đinh Thảo một cái: “Đừng hồ nháo, đi.”
Đinh Thảo bị Yêu Nhiêu kéo đi, những con thú vừa rồi bị Sơ Tranh đánh bay, khập khễnh đuổi theo.
Đám người này rất nhanh liền biến mất.
Thôn Tượng nhìn Sơ Tranh: “Đại vương?”
“Đi xem một chút.” Sơ Tranh đi về hướng Yêu Nhiêu rời đi.
Thôn Tượng không có quyền lựa chọn, đi theo Sơ Tranh qua.
Thôn Tượng dùng đồ vật vừa rồi đổi được trên chợ phiên, thuê một gian phòng.
Gian phòng kia thập phần đơn sơ, chính là dùng đá tảng dựng thành, ở phía cuối có một cái giường bằng đá, trừ cái đó ra, thì không còn gì nữa.
Tất cả đều là thú, nên cũng không coi trọng hình thức quá.
Thôn Tượng rất nhanh liền thăm dò được tin tức.
Người tên là Yêu Nhiêu kia, cũng vào ở vào sáng hôm nay.
Đi theo ả đến còn có người tên Đinh Thảo kia.
Hình như còn mang theo một nam nhân, nhưng từ sau khi tiến vào, thì nam nhân đó chưa từng xuất hiện.
Thôn Tượng chỉ thăm dò được một số tin tức như vậy.
–
Một bên khác, Đinh Thảo cũng đang báo cáo với Yêu Nhiêu.
“Tỷ tỷ, tên kia cũng vào đây ở.”
Yêu Nhiêu nhíu mày hỏi: “Chỉ mình hắn?”
Đinh Thảo gật đầu, chỉ nhìn thấy mình hắn, cũng chỉ cần một gian phòng.
Đinh Thảo đề nghị: “Tỷ tỷ, nếu không ta đi qua, cướp của hắn? Ta cam đoan chỗ hắn còn Thạch Liên Quả.”
Yêu Nhiêu nhìn về phía góc phòng.
Một nam tử trưởng thành nằm trên giường đá, nam tử kia nhìn có vẻ đang bị trọng thương, sắc mặt tái nhợt.
Yêu Nhiêu lo lắng nhíu mày: “Bên cạnh hắn hẳn là có những thứ khác đi theo, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Đinh Thảo nghĩ đến lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, hơi chần chờ: “Nhưng mà tỷ tỷ… Thạch Liên Quả khó hái, trong thời gian ngắn chúng ta đi đâu tìm đây?”
“Hắn đã vào đây ở, chắc hẳn có mục đích, chờ xem đã.”
“Nguyên Ninh ca có thể chống đỡ được không?”
“Ta có biện pháp, ngươi đi ra ngoài trông coi trước đi.” Yêu Nhiêu bảo Đinh Thảo ra ngoài.
Ả đứng dậy đi đến trước mặt nam tử, lấy ra một cái ống trúc to tầm bằng ngón tay, mở nắp ống trúc ra, nhỏ một giọt máu lên môi nam tử.
Giọt máu kia nhỏ xuống, không thấm nhòe ra như máu bình thường, mà vẫn là một giọt hoàn chỉnh, theo khóe miệng khô nứt của nam tử, thấm vào.
Sắc mặt khó coi của nam tử, dần dần chuyển biến tốt đẹp lên.
–
Phượng Hoàng Thạch và Phượng Hoàng tinh huyết đều là đồ vật của nguyên chủ, có liên hệ rất đặc biệt với nàng.
Vừa rồi trong nháy mắt ấy, Sơ Tranh cảm giác được khí tức nồng đậm thuộc về cô.
Phượng Hoàng Thạch và Phượng Hoàng tinh huyết, tám chín phần là đang ở trong tay nữ nhân kia.
Chó chết!
Sơ Tranh tản bộ đến gian phòng của Yêu Nhiêu.
Chờ sau khi Yêu Nhiêu ra ngoài, Sơ Tranh trực tiếp đi vào.
Nơi này cũng không có gì khác biệt so với gian phòng bên kia của cô, Sơ Tranh liếc thấy nam nhân trên giường.
Sơ Tranh càng có thể cảm giác được rõ ràng hơn.
Phượng Hoàng tinh huyết không vượt quá mười giọt, nguyên chủ ít nhất bị lấy đi một nửa, nói cách khác ít nhất có năm giọt.
Sơ Tranh thử lợi dụng lục lượng vốn có của cô, hấp dẫn Phượng Hoàng tinh huyết ra.
Đáng tiếc không được, không phản ứng chút nào.
Không phải trên TV đều diễn như thế sao?
Sao đến chỗ ta lại không được?
Kỳ thị ta hay là thế nào?!
Khí tức của Phượng Hoàng tinh huyết càng lúc càng mờ nhạt, giống như đã bị nam nhân này hấp thu.
Sơ Tranh có chút sầu muộn, thế này phải thu hồi lại bằng cách nào đây?
Trực tiếp lấy máu sao?
Sơ Tranh không vội lấy máu, trước tiên tìm Phượng Hoàng Thạch một lượt đã.
Kết quả chỉ cảm thấy khí tức của Phượng Hoàng Thạch, còn ngay cả bóng của Phượng Hoàng Thạch cũng không nhìn thấy.
Sơ Tranh sờ đao.
Mổ ra đi!
Nói không chừng bị hắn ta nuốt rồi.
Sơ Tranh vừa định ra tay, Yêu Nhiêu vừa rời đi liền trở lại, ả cực nhanh đảo qua gian phòng, tay áo dài hất lên, lụa trắng bay từ trong tay áo ả ra, đánh thẳng về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “!!”
Sơ Tranh nhảy về phía sau, rơi vào góc phòng.
Yêu Nhiêu cấp tốc chắn ở phía trước nam nhân.
“Người nào!”
Yêu Nhiêu nhìn chằm chằm vào phương hướng của Sơ Tranh, nhưng Sơ Tranh xác định ả không nhìn thấy mình, chỉ là có thể xác định đại khái cô đang ở hướng này.
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái.
Vù ——
Yêu Nhiêu phát giác được nguy hiểm, thân thể bắt đầu phản ứng theo bản năng.
Yêu Nhiêu lấy lụa trắng trong tay làm vũ khí, lụa trắng kéo căng trong không khí, giống như bị thứ gì đó níu lại.
Một giây sau, đầu kia của lụa trắng bị dùng sức kéo một cái, thân thể Yêu Nhiêu không theo khống chế nhào về phía trước.
Yêu Nhiêu phản ứng cấp tốc, giữ vững thân thể.
Trong mắt ả chợt hiện tinh quang, quét về phía Sơ Tranh.
“Lén lén lút lút, có bản lĩnh thì ra đây!” Yêu Nhiêu khẽ quát lên với hư không.
Sơ Tranh: “…” Ngươi bảo ta ra thì ta phải ra à, ta liền không.
Ầm ầm ——
Mặt đất lay động kịch liệt.
Sơ Tranh xém chút không đứng vững được.
Hiển nhiên Yêu Nhiêu cũng không biết phát sinh chuyện gì, lúc này lui trở về bên người nam nhân kia, cảnh giác nhìn bốn phía.
Răng rắc ——
Phiến đá trên đỉnh đầu nứt ra một đường nhỏ, rồi giống như mạng nhện, không ngừng lan tràn ra.
Có ánh sáng từ trong khe hở chảy vào.
Sơ Tranh: “…”
Yêu Nhiêu: “…”
Hai bên cũng không biết phát sinh chuyện gì.
Nhưng tiếng kêu la ở chợ phiên bên ngoài, rất nhanh liền truyền đến.
Kinh hoảng, sợ hãi, lộn xộn…
Bên ngoài xảy ra chuyện rồi!
Ầm ầm ——
Lại là một tiếng vang thật lớn.
Sau đó mặt đất lay động đến càng thêm lợi hại.
Gian phòng xây dựng bằng đá tảng mà lúc này bọn họ đang đứng sắp sụp rồi.
Yêu Nhiêu không lo nổi những chuyện khác nữa, vội đỡ nam nhân dậy, cấp tốc chạy ra bên ngoài.
Sơ Tranh ra khỏi phòng chậm hơn một bước.
Không ít tảng đá của chợ phiên bên ngoài đều bị chấn động đến sụp đổ, các loại thú đang tranh nhau chen lấn vọt ra khỏi chợ phiên.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia chợ phiên, giống như bị người dùng một lưỡi rìu lớn, bổ ra một khe rãnh thật to trên mặt đất.
“Lại là tên hỗn đản Đồ Yếm kia a a a!!”
“Sao lại đụng tới thứ đồ chơi xui xẻo này chứ, ngươi còn làm gì thế, đừng nhặt nữa, chạy mau!”
“Đánh cái gì mà đánh, ngươi đánh thắng được sao?!”
“Ai biết hắn bị điên gì chứ!!”
Tiếng rống giận dữ của các loại thú từ trong gió truyền đến.
Ầm ầm ——
Phòng bằng đá tảng phía sau bắt đầu sụp đổ.
Sơ Tranh nhìn Yêu Nhiêu đã lướt đi xa mấy mét một chút, quay trở lại phòng đá, xách Thôn Tượng còn chưa đi ra.
Khe rãnh vốn nằm ngang ở đầu kia chợ phiên, lúc này đột nhiên khuếch trương thêm một đường dọc, đang không ngừng di chuyển về phía cô, hình thành nên một hình chữ T.
Đất đá thi nhau lăn xuống khe rãnh.
Đây không phải là khe rãnh, đây là vực sâu, vực sâu không nhìn thấy đáy.
“Đại… Đại vương.” Thôn Tượng bị cảnh tượng trước mắt hù dọa.
Sơ Tranh ném hắn lên đất trống bên cạnh: “Chạy.”
Thôn Tượng bị dọa đến run chân, lăn trên mặt đất vài vòng, khôi phục lại hình thú, chạy theo đám người.
Sơ Tranh bay thẳng lên không trung, một cỗ khí lãng từ trong vực sâu xông lên, Sơ Tranh bị khí lãng kia tác động đến, nghiêng lệch phương hướng.
Đợi cô giữ vững thân thể, nhìn xuống phía dưới.
Phía dưới làm gì còn chợ phiên nào nữa, chỉ còn lại vực sâu đen sì.
Nơi xa là các loại thú chạy trốn.
Đại bộ phận đã khôi phục hình thú, một số ít còn duy trì hình người chạy như điên…
Trong Hồng Hoang có thứ đồ chơi lợi hại như thế sao?
Nguyên chủ thân là Thần thú sao lại rác rưởi như vậy chứ?
Chẳng lẽ là Thần thú giả?
*
Đinh (Ting) Thảo
Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu vé tháng!
Ngày hôm nay hết nước, oa oa oa, không có nước tiên nữ phải chết.