Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ân nhị thiếu dù sao cũng là nhân vật chính, hắn sắp xếp cho Sơ Tranh xong, lập tức bị người gọi đi.
“Xin chào.”
Ân nhị thiếu vừa đi, thì có người tiến lên bắt chuyện.
“Cô còn nhớ tôi không? Lần trước chúng ta từng gặp nhau ở phòng đấu giá.” Thái độ của đối phương vô cùng tốt.
Sơ Tranh nhìn người kia vài lần, có chút ấn tượng: “Có việc?”
Đối phương thấy Sơ Tranh còn nhớ được mình, lập tức có chút kích động: “Còn chưa biết quý danh của tiểu thư?”
“Sơ Tranh.”
“Tôi tên Chương Lượng, Sơ Tranh tiểu thư gọi tôi là lão Chương là được rồi.”
Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn, mặt lạnh hỏi: “Ông có chuyện gì?”
Chương Lượng nhanh chóng nói: “Là thế này, lần trước không phải Sơ Tranh tiểu thư mua được RN6 ở phòng đấu giá sao? Lần trước ra giá, nếu như Sơ Tranh tiểu thư chưa hài lòng, chúng ta vẫn có thể bàn lại.”
“Tôi không thiếu tiền.” Cô có tiền: “Không bàn.”
Sơ Tranh cự tuyệt đến dứt khoát, một chút chỗ trống cũng không có.
Chương Lượng quấn lấy Sơ Tranh nói một hồi, không hề có chút hiệu quả, chỉ đành thất vọng rời đi.
Nhưng Chương Lượng đi rồi, thì còn có Trương Lượng Lý Lượng.
Những người lần trước từng gặp ở phòng đấu giá, không biết từ chỗ nào xuất hiện, một người rồi lại một người.
–
Tạ Uyển Uyển khoác tay Hạ Diệp tiến vào, cô ta chưa từng tham gia loại yến hội này, đáy lòng thấp thỏm khẩn trương.
Hạ Diệp cười trấn an cô ta: “Không sao, thả lỏng một chút đi.”
“Hạ đại ca, em thật sự không thích ứng lắm, hay là trở về đi?” Tạ Uyển Uyển được Hạ Diệp mời, ngay lập tức tìm hiểu không ít tư liệu.
Nhưng khi thật sự đến hiện trường, Tạ Uyển Uyển vẫn có chút không tự tin.
“Không phải có anh sao? Đừng sợ, loại trường hợp này, về sau em tham gia nhiều hơn mới tốt, cũng không có gì khó khăn.”
Hạ Diệp rất tri kỷ an ủi Tạ Uyển Uyển.
Tạ Uyển Uyển thở một hơi thật dài, nặng nề gật đầu.
Tạ Uyển Uyển là người có tinh thần lực cấp A+, Hạ Diệp đang vô tình hoặc cố ý trải đường cho Tạ Uyển Uyển, giới thiệu những người ở tầng cao cho cô ta biết.
Tạ Uyển Uyển rất nhanh liền nhận được thiện ý của không ít người.
“Chú Thôi.”
Hạ Diệp gọi một người đàn ông lại.
Người kia quay đầu: “Hạ Diệp à, cháu cũng tới à.”
“Chú Thôi, để cháu giới thiệu với chú…”
Dường như người kia có việc gấp, cắt ngang lời Hạ Diệp: “Chú còn có chút việc, chúng ta nói sau đí.”
Cũng không đợi Hạ Diệp nói chuyện, người kia liền vội vàng đi về một phương hướng.
Tạ Uyển Uyển nhìn sang bên kia, cái nhìn này, làm sắc mặt cô ta trắng xuống, cổ tay dường như bắt đầu đau nhức từng trận.
Lần trước ở trong rừng, chuyện cô làm với mình, Tạ Uyển Uyển nhắm mắt lại cũng có thể trông thấy.
Nhưng cô ta không thể nói…
Hạ Diệp hỏi cô ta, cô ta cũng không dám nói.
Chỉ nói mình bị người bắt làm tù binh, sau đó liền gặp phải mấy con hung thú kia.
“Uyển Uyển, sao thế?” Hạ Diệp thấy sắc mặt Tạ Uyển Uyển không tốt, lập tức khẩn trương quan tâm.
“Không, không sao.” Tạ Uyển Uyển lắc đầu.
“Anh dẫn em đi nghỉ ngơi một chút nhé.” Hạ Diệp đỡ cô ta đi vào bên trong.
Tạ Uyển Uyển không phản đối, cô ta cẩn thận quay đầu lại, nhìn Sơ Tranh bên kia.
Người vừa rồi được Hạ Diệp gọi là chú Thôi kia, đang dùng vẻ mặt đầy ý cười nói chuyện với cô, trong thái độ rõ ràng lộ ra khiêm tốn, hình như rất sợ cô tức giận.
Mà cô gái kia cử chỉ ưu nhã, thần thái bình tĩnh, giống như người trong cuộc yến hội này, lộ ra tự phụ.
Hết thảy xung quanh giống như đang cười nhạo cô ta —— trộm được thân phận chip, vĩnh viễn cũng là trộm được.
Tạ Uyển Uyển vô thức nắm chặt tay Hạ Diệp.
Cô ta tuyệt đối không thể nhận thua như vậy.
Vất vả lắm mới leo ra khỏi chỗ kia, tuyệt đối không thể trở về nữa, không thể trở về trong thế giới dơ bẩn kia nữa.
Cô ta có tinh thần lực, cô ta muốn trở thành người trên người.
–
Sơ Tranh thoát thân, tìm nơi ít người, hững hờ đánh giá đám người.
Nửa giờ sau Cảnh Lan mới đến, Ân nhị thiếu dẫn hắn vào, ánh mắt xung quanh không khỏi có chút quỷ dị.
Nhưng mọi người đều biết Ân nhị thiếu và Cảnh Lan có quan hệ rất tốt, sân nhà người ta, mời ai đến, bọn họ cũng không tiện nói gì.
Chỉ là đối với chuyện Cảnh Lan dám có mặt ở loại trường hợp này, biểu thị kinh ngạc.
Ân nhị thiếu vừa đi, thì có người tiến lên gây sự với Cảnh Lan.
Cảnh Lan cũng không để ý đến đối phương, chỉ cầm một ly rượu trong tay, cũng không uống, chờ người kia hát kịch xong, Cảnh Lan tạt ly rượu tới.
“Cảnh Lan!”
Gã đàn ông bị tạt rượu lửa giận ngập trời.
“Mày vẫn cho rằng mình là vị thiên tài kia của Cảnh gia à? Mày cũng không nhìn bộ dạng của mình bây giờ một chút đi, mày bây giờ chính là con chó, là tội nhân của toàn tinh hệ, ông đây nói chuyện với mày, là đã coi trọng mày!”
Ánh mắt Cảnh Lan cụp xuống, giữa hai đầu lông mày tuấn mỹ chứa đầy không kiên nhẫn.
“Coi trọng ai?”
Thanh âm lạnh lẽo đột nhiên chen vào, cổ tay Cảnh Lan nóng lên, bị người kéo lui về phía sau hai bước.
Cảnh Lan vừa nhấc mắt liền nhìn thấy nữ sinh đứng ở phía trước mình.
Lưng thẳng tắp, giống như tùng trúc, khí chất xuất trần.
Đai lưng của lễ phục kéo ra đường cong lả lướt, váy tùy ý uốn lượn trên mặt đất, trên váy đính đầy kim tuyến lấp lánh, ánh sáng chiếu qua, giống như tinh quang rơi rụng trong ngân hà.
Gã đàn ông đang nói đến hăng say bị cắt ngang, ngờ vực nhìn về phía nữ sinh đứng bên người Cảnh Lan.
Gã không biết nữ sinh này, nhưng gã trông thấy vừa rồi có không ít ông lớn đến trò chuyện với cô, địa vị dường như khá lớn.
Mặc dù gã đàn ông có chút kiêng kị, không mò ra thân phận của Sơ Tranh, nhưng mà nhiều người nhìn như vậy, gã cũng không thể nhận là mình sợ.
Bằng không thì về sau còn lăn lộn thế nào nữa!
Gã đàn ông ngẩng đầu: “Cô… cô là ai?”
“Ông không cần phải biết.” Dù sao biết ngươi cũng không quen. “Vừa rồi ông mắng ai là chó?”
Vật nhỏ là người mà ngươi có thể mắng sao?!
Gã đàn ông: “…”
Có ý gì?
Xem thường gã à?
Còn nói gã không cần phải biết!
Gã đàn ông bị chọc giận, cười lạnh một tiếng: “Mắng ai người đó rõ ràng, chính hắn làm ra chuyện gì, hiện tại không dám nhận sao? Nhiều người như thế bởi vì hắn mà chết, hiện tại hắn còn dám đường hoàng lộ diện, nếu là tôi, tôi đã sớm lấy cái chết tạ tội.”
Sơ Tranh thật lòng hỏi: “Vậy sao ông không chết đi?”
Gã đàn ông nghẹn một hơi, ngược lại tức giận nói: “Sự kiện kia cũng không phải tôi làm ra, tại sao tôi phải chết?”
Sơ Tranh đúng lý hợp tình: “Bởi vì ông mắng hắn.”
“???” Gã đàn ông giận quá hóa cười: “Tôi mắng hắn thì thế nào? Người của toàn tinh hệ đều mắng hắn, ai bảo hắn làm ra chuyện đó! Hắn phải bị mắng!”
Con ngươi Sơ Tranh hơi trầm xuống, cổ tay khẽ nhúc nhích.
Bên cạnh có một người đi qua, ấn lấy gã đàn ông, kéo gã ra đằng sau, nói với Sơ Tranh: “Sơ Tranh tiểu thư, thật xin lỗi, thủ hạ không hiểu chuyện mạo phạm.”
Thái độ vô cùng lễ phép.
Gã đàn ông sợ ngây người.
“Đỗ tiên sinh, hắn…”
Đỗ tiên sinh trừng gã đàn ông một cái, sau lưng gã đàn ông phát lạnh, đáy lòng bắt đầu bồn chồn, không dám lên tiếng.
Ngón tay Sơ Tranh rơi xuống, thả ở sau lưng: “Vừa rồi hắn mắng Cảnh Lan.”
Đỗ tiên sinh nhíu mày, quét mắt nhìn Cảnh Lan sau lưng Sơ Tranh một vòng.
Chuyện của Cảnh Lan, người ở toàn tinh hệ đều biết, nhưng trong loại trường hợp này, trực tiếp mắng Cảnh Lan, thì quả thật có chút mất lễ phép.
Chỉ là không biết vị này, sao lại dính líu quan hệ với Cảnh Lan.
“Còn không xin lỗi.” Đỗ tiên sinh quay đầu, quát gã đàn ông kia.
“Xin lỗi thì không cần.” Gã đàn ông còn chưa kịp phản ứng, Sơ Tranh đã lên tiếng trước: “Mắng cũng đã mắng, xin lỗi thì có ích gì.”