Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đỗ tiên sinh không muốn đắc tội với Sơ Tranh, trong tay cô có RN6.
Đương nhiên cũng không chỉ là như thế, một người có thể dựa vào tài lực mua xuống được RN6, có thể không đắc tội tất nhiên là không đắc tội thì tốt hơn.
“Vậy ý của Sơ Tranh tiểu thư là?”
“Dễ nói.” Dù sao ta cũng là một người tốt, rất dễ nói chuyện.
–
Trên bãi cỏ, gã đàn ông mặc âu phục giày da, tứ chi chạm đất, sắc mặt đỏ bừng lên, vừa bò về phía trước vừa hô to “tôi là chó”.
Tân khách xung quanh ngừng chân vây xem, không rõ ràng cho lắm thảo luận với nhau.
Sơ Tranh chính là kiểu người ngươi không chọc ta, vạn sự đại cát.
Ngươi chọc ta, xin lỗi nhé, gấp đôi cũng chưa đủ trả.
Chớ nói chi người gã chọc chính là thẻ người tốt, vậy thì càng không thể dễ dàng bỏ qua được.
Ta cũng chưa mắng thẻ người tốt một câu, dựa vào cái gì mà cho người khác mắng!
Đó là của ta!
Chuyện Sơ Tranh ra mặt vì Cảnh Lan, rất nhanh liền truyền ra, ánh mắt mọi người nhìn Cảnh Lan, hoặc nhiều hoặc ít có chút biến hóa.
Vị nhà giàu mới nổi này tài lực kinh người, không ít người điều tra bối cảnh của cô, kết quả đều không có manh mối, chỉ biết cô phi thường có tiền.
Nhưng càng không tra được, thì càng làm cho người ta bổ não kinh hơn, không dám tùy tiện đắc tội.
Nếu như Cảnh Lan thật sự có quan hệ với cô, vậy sau này sẽ phát triển ra sao, thật đúng là khó mà nói được.
“Có thể buông tôi ra không?” Cảnh Lan ra hiệu cổ tay bị Sơ Tranh kéo.
Sơ Tranh không những không buông hắn ra, ngược lại trượt xuống, trực tiếp giữ chặt tay hắn, chế trụ.
Cảnh Lan: “…”
Sơ Tranh nhìn hắn: “Thầy giáo, anh không cảm ơn tôi?”
Ánh mắt Cảnh Lan rơi vào nơi khác, giọng điệu không tốt lắm: “Tôi không cần cô giúp, cũng không cần cô đồng tình.”
Hắn có kiêu ngạo của mình.
Không cần người khác đồng tình bố thí.
“Anh suy nghĩ nhiều.” Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm.
Con ngươi xanh thẳm của Cảnh Lan híp lại, khóe miệng mang theo vài phần châm chọc hỏi: “Cô không phải đồng tình với tôi?”
Lúc hắn vừa gặp khó khăn, cũng có một số người đến giúp hắn.
Nhưng đều mang tính chất đồng tình hoặc là có mục đích.
Sau khi bị hắn cự tuyệt, thẹn quá hoá giận, không từ thủ đoạn giẫm đạp hắn.
Giống như gã đàn ông vừa rồi kia…
Sơ Tranh khí định thần nhàn hỏi lại: “Vì sao tôi phải đồng tình với anh?”
Lông mày Cảnh Lan nhẹ chau lại: “Vậy vì sao cô lại giúp tôi? Cô có mục đích gì?”
Mục đích?
Ta có thể có mục đích gì.
Ta tốt mà!
“Bởi vì anh là của tôi.”
“…”
Cảnh Lan hơi sững sờ, cặp mắt xanh thẳm như hải dương mênh mông kia, tiêu cự tan rã.
Câu nói này nếu như biến thành người khác nói, đối với Cảnh Lan mà nói, đại khái là một loại nhục nhã, một loại mạo phạm.
Nhưng mà lúc này hắn cảm thấy có chút kỳ quái…
Giống như rất lâu trước đây, đã từng được nghe ai đó nói qua.
Nhưng mà hắn làm cách nào cũng không nhớ nổi, ai từng nói với hắn lời này.
Cảnh Lan hoàn hồn, trên gương mặt trắng nõn nhiễm lên mấy phần tức giận: “Ai là của cô? Cô nói linh tinh gì vậy? Không biết xấu hổ!”
Cảnh Lan tức giận tránh khỏi tay Sơ Tranh, lui về phía sau.
Sơ Tranh lại đột nhiên giơ tay, ôm lấy eo hắn, thân thể hắn không theo khống chế nghiêng về phía cô.
Đằng sau vang lên một tiếng kinh hô khoa trương của người máy.
Thanh âm của Sơ Tranh rơi vào tai hắn: “Cẩn thận một chút.”
Lạnh lẽo vắng vẻ, phảng phất như suối băng đinh đông rung động trong núi sâu.
Hơi thở lại rất ấm áp, như lông vũ đảo qua bên tai hắn, ngứa ngáy.
Cảnh Lan dán vào thân thể Sơ Tranh, tư thế hai người mập mờ lại thân mật, giống như người yêu đang gắt gao ôm lấy nhau.
Ánh mắt Cảnh Lan liếc qua quét đến người máy bưng khay rời đi, nếu không phải vừa rồi cô kéo mình, thì có lẽ mình đã đụng phải những thứ kia.
Hắn đẩy Sơ Tranh ra, liếc nhìn cô một cái, quay người rời đi, tấm lưng kia có chút ý vị chạy trối chết.
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì vén một chòm tóc ra sau tai, lấy một ly rượu từ bên cạnh sang nhấp một ngụm.
–
“Thổ hào.”
Ân nhị thiếu không biết chui từ đâu ra, dựa vào lan can bên cạnh Sơ Tranh.
Sơ • thổ hào • Tranh: “…”
Mặc dù ta có tiền, nhưng có thể đừng gọi ta là thổ hào được không!
“Tôi tên Sơ Tranh.”
“A… Tôi biết mà.” Ân nhị thiếu không biết tại sao Sơ Tranh lại muốn giới thiệu mình một lần nữa, nhưng lực chú ý của hắn rất nhanh liền thay đổi vị trí: “Thổ hào, vừa rồi cô ra mặt vì Cảnh Lan phải không?”
Thổ hào thổ hào thổ hào… Thổ hào ông nội mi! Ai thổ!
“Đúng thì sao.” Sơ Tranh không vui, từng chữ đều mang khí thế hung ác.
Ân nhị thiếu nói: “Chuyện của hắn, chắc cô cũng nhìn thấy trên tinh võng rồi chứ? Cô ra mặt vì hắn, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy hai người là một đám, về sau cô sẽ có phiền phức.”
Phiền phức?
Toàn thân cao thấp của cô có chỗ nào không phải phiền phức đâu.
Sơ Tranh đặt hai tay lên lan can, nhìn về phía đám người xa xa: “Vì sao anh lại muốn mời hắn đến? Không sợ phiền phức?”
“Tôi không giống nha.” Thiếu gia ăn chơi trác táng cười đùa cợt nhả: “Về sau tôi cũng sẽ không kế thừa Ân gia, tôi chơi với ai cũng được, hơn nữa trước kia tôi và Cảnh Lan chính là anh em, nếu lúc này tôi vứt bỏ hắn, đây chẳng phải là quá bội tình bạc nghĩa sao, như thế không phù hợp với thiết lập con người tôi.”
Bội tình bạc nghĩa là dùng như thế sao?
Còn có tên ăn chơi trác táng như mi mà cũng có thiết lập con người?
Hiện tại phú nhị đại đều chơi như thế à?
“Kỳ thật cô hoàn toàn không cần thay hắn ra mặt, hắn không ăn thiệt thòi.” Ân nhị thiếu nháy mắt ra hiệu với Sơ Tranh: “Dữ lắm.”
Ân nhị thiếu dám gọi Cảnh Lan tới, thì đã sớm biết hắn sẽ không lỗ.
Sơ Tranh không lên tiếng.
“Tôi nghe nói Cảnh Lan hiện tại là thầy giáo của cô?”
“Ừ.”
“Hắn có thể dạy cô cái gì, dạy cô đánh nhau sao?” Ân nhị thiếu mừng rỡ không thôi.
Sơ Tranh cân nhắc lại: “… Uống rượu đi.”
Cảnh Lan một ngày 24 tiếng, một phần ba thời gian đi ngủ, hai phần ba thời gian uống rượu, sắp xếp rất rõ ràng.
“…”
Ân nhị thiếu hiển nhiên cũng hiểu rất rõ Cảnh Lan.
Ân nhị thiếu và Sơ Tranh nói chuyện phiếm một hồi, Sơ Tranh hờ hững lạnh lẽo, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ trả lời.
Nếu không phải chủ đề của Ân nhị thiếu nhiều, thì có lẽ cuộc trò chuyện hôm nay đã sớm đi vào ngõ cụt.
“Cô vào học viện làm gì thế?” Ân nhị thiếu đột nhiên tò mò hỏi: “Học viện nát kia có gì hay mà vào, cô không thiếu tiền, còn muốn có tiền đồ rộng mở hơn sao?”
Ân nhị thiếu chỉ muốn sống phóng túng, hoàn toàn không muốn học tập.
“Làm hắn.”
“A?”
Từ kia của Sơ Tranh nói đến có chút mơ hồ, Ân nhị thiếu không nghe rõ lắm.
Làm gì?
Hiển nhiên Ân nhị thiếu cũng không để ý đến đáp án kia, chủ đề của hắn trong nháy mắt liền dời đi: “Đúng rồi, qua một thời gian ngắn nữa, có một hội triển lãm cơ giáp, cô có đi xem không?”
“Không đi.”
“Vì sao không đi?” Ân nhị thiếu nói: “Không phải trường học các cô sắp có cuộc thi đấu cơ giáp sao? Cô không tham gia à?”
Sơ Tranh mặt không biểu tình: “Anh thấy tôi giống có tinh thần lực?”
“Cô không có sao?”
Vẻ mặt đương nhiên kia của Ân nhị thiếu, làm Sơ Tranh cũng hoài nghi, có phải là cô có tinh thần lực tiềm ẩn, mà chính mình cũng không biết không.
“Đây không phải trọng điểm, dù sao cũng chỉ đi xem một chút, loại triển lãm cơ giáp này rất khó gặp được, đi xem một chút cũng sẽ không có tổn thất gì.” Ân nhị thiếu khoát khoát tay: “Đến lúc đó tôi tìm cô nha thổ hào.”
Sơ Tranh: “…”
Ta đồng ý với mi chưa?!
Mà mi đã muốn tìm ta rồi!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong hội triển lãm cơ giáp, mua xuống một bộ cơ giáp. 】
Vương Giả tận dụng mọi thứ an bài rõ ràng cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “…”
Ta…X!