Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nửa tiếng sau Trần Quân Đình đến, chưa kịp nói chuyện với Cảnh Lan, nhanh chóng đi xuống dưới.
Một mình Cảnh Lan ở trong phòng khách, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong.
Hắn đi đi lại lại trong phòng, cả người đều lộ ra nôn nóng bất an, mấy lần muốn nổi giận, cuối cùng đều cứng rắn nhịn xuống.
Không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu quan tâm đến cô gái kia…
Cảnh Lan bị ý nghĩ này làm giật mình.
Dựa vào tường kim loại băng lãnh, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Hai tiếng sau, Trần Quân Đình và giáo sư Ngụy cùng nhau tiến lên.
“Thế nào rồi?”
“Uống không nhiều, không sao.” Giáo sư Ngụy đỡ Trần Quân Đình ngồi xuống.
Cảnh Lan thở phào, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Trần Quân Đình uống miếng nước mới nói: “Cô ấy không có tinh thần lực, sao lại có phản ứng lớn như vậy?”
Trong rượu của Cảnh Lan, bỏ thêm một loại bột phấn tinh luyện ra từ thân thể của hung thú vũ trụ.
Mức độ lớn nhất là ngăn chặn những hành vi không theo khống chế của hắn.
Nói là tê liệt cũng được.
Nhưng thứ này đối với người có tinh thần lực sẽ có tổn thương rất lớn, đối với người bình thường không có tác dụng gì.
Giáo sư Ngụy cân nhắc lại: “Không phải là dị ứng chứ?”
“…”
“Tôi đi xuống xem cô ấy một chút.” Cảnh Lan đứng dậy.
Trần Quân Đình có chút ngạc nhiên, Cảnh Lan vậy mà lại chủ động như thế, ông nhìn giáo sư Ngụy, im ắng hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Giáo sư Ngụy nhún nhún vai, biểu thị không biết.
Lúc Cảnh Lan ôm Sơ Tranh tiến vào, anh ta cũng rất đần độn.
–
Sơ Tranh cảm thấy dạ dày như thiêu như đốt, giống như có người đang thả một mồi lửa trong bụng cô, lặp đi lặp lại đốt.
Ta là ai.
Ta ở đâu?
Ta đang làm gì?
Sơ Tranh giơ tay xoa xoa bụng, cô muốn ngồi dậy, bả vai bị người đè lại: “Đừng lộn xộn.”
Sơ Tranh nghiêng đầu xuống, ánh mắt đối diện với gương mặt đẹp trai của Cảnh Lan.
Cảnh Lan cầm nước, cẩn thận đỡ cô dậy: “Uống miếng nước.”
Sơ Tranh uống nước trên tay Cảnh Lan, Cảnh Lan hơi chần chờ, ngồi vào biên giới, để Sơ Tranh dựa vào người mình.
“Anh cho tôi uống thứ gì?” Mẹ nó, là hạ độc sao!?
Thẻ người tốt thế mà lại muốn hại ta!
“…”
Cảnh Lan thấp giọng giải thích rõ một lần.
Lúc này hắn không phát hiện kiên nhẫn của mình phá lệ tốt, không nổi giận cũng không có không kiên nhẫn, giọng điệu rất bình tĩnh.
“Ý của anh là, chỉ cần không có tinh thần lực, thì sẽ không có phản ứng?”
Cảnh Lan gật đầu, ánh mắt liếc qua quét đến cái trán trơn bóng của Sơ Tranh, nhớ tới cô không nhìn thấy, lại “ừ” một tiếng.
Sơ Tranh nghĩ đến khi mình kiểm tra, loại cảm giác kỳ quái kia.
Cho nên nguyên chủ rốt cuộc là có hay là không có?
Hai người không nói thêm gì nữa, Cảnh Lan cũng không buông cô ra, cứ như vậy ôm cô.
Khi Cảnh Lan chần chờ xem có nên buông Sơ Tranh ra hay không, Sơ Tranh đột nhiên đè cổ tay hắn lại, nói: “Tôi muốn anh.”
Cảnh Lan: “!!”
Hắn nhấp môi dưới, nửa ngày sau mới nói: “Tôi sẽ chăm sóc em thật tốt, đến khi em khỏe lên.”
Chuyện lần này là lỗi của hắn.
Nhưng mà rất nhanh Cảnh Lan liền nghĩ đến, câu nói kia của Sơ Tranh, có thể là đang trả lời vấn đề mà hắn chưa hỏi xong kia.
—— Em muốn theo đuổi tôi, hay là muốn ở bên tôi.
Cảnh Lan nghĩ lại, hai vấn đề này, kỳ thật không có gì khác biệt.
Nhưng hắn lúc ấy chính là muốn hỏi như thế.
–
Sau khi trời sáng Trần Quân Đình và giáo sư Ngụy mới xuống.
Trần Quân Đình đã hoàn toàn không giống như hai lần gặp gỡ lúc trước, trên người ông có sự uy nghiêm của thân là hiệu trưởng, không còn là ông lão yếu đến mức không chịu nổi một kích kia nữa.
Trần Quân Đình kiểm tra cho Sơ Tranh một lần: “Không có vấn đề gì, nhưng mấy ngày nay phải cẩn thận một chút.”
“Tôi không yếu như vậy.”
Trần Quân Đình lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: “Chuyện này không giống, nó sẽ ăn mòn tinh thần lực, nếu không xử lý tốt, đối với cô cũng sẽ không tốt.”
“Tôi có tinh thần lực?”
Trần Quân Đình lắc đầu: “Chờ cô tốt lên, lại đo một lần.”
Cảnh Lan là kẻ cầm đầu, hắn chịu trách nhiệm chăm sóc Sơ Tranh.
Hắn cũng không đưa Sơ Tranh về ký túc xá, mà là dẫn cô về một tòa chung cư bên ngoài trường học.
“Mấy ngày nay em ở lại chỗ tôi.” Cảnh Lan cúi đầu thu dọn đồ vật ngổn ngang: “Ngủ trong phòng kia, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Trong căn hộ có một người máy, nhưng Sơ Tranh thấy nó như vậy, giống như rất lâu rồi chưa được nạp điện, đứng ở đó như vật trang trí.
Sơ Tranh: “Tôi cho là anh vẫn luôn ở văn phòng.”
“…”
Cảnh Lan ngẫm lại mình thường xuyên lười động đậy, cho nên không phản bác.
Quả thật hắn cũng rất ít khi về nơi này.
Thu thập xong phòng khách, lại thu dọn phòng ngủ một lần, thu dọn xong, vừa vặn có người đưa hàng tới cửa, Cảnh Lan mang theo đồ vật tiến vào phòng bếp.
Sơ Tranh quan sát chung cư xong, chậm rãi đi đến cửa phòng bếp.
Cảnh Lan đang cắt đồ ăn, bên cạnh còn đặt video làm đồ ăn, đây là học ngay ở hiện trường nha…
Cảnh Lan cắt đồ ăn xong, đi xem canh hầm ở bên cạnh.
Sơ Tranh đi đến bên cạnh hắn, Cảnh Lan ghé mắt liếc nhìn cô một cái, lại dời ánh mắt, cầm muỗn quấy quấy, múc một ít, thổi thổi, đưa tới bên miệng Sơ Tranh: “Nếm một chút.”
Sơ Tranh: “…”
Bóng ma tâm lý.
“Anh uống đi.” Sơ Tranh lui về sau một bước.
Cảnh Lan nhíu mày, hắn không uống, buông muỗng xuống.
Sơ Tranh nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.
Cảnh Lan rất nhanh liền bưng đồ ăn lên bàn, hắn xới cơm cho Sơ Tranh, sau đó ngồi vào đối diện, khui rượu, cũng không có ý định ăn cơm.
“Anh không ăn?”
“…” Cảnh Lan vừa định lắc đầu, nhưng chống lại ánh mắt Sơ Tranh, hắn ngừng động tác lắc đầu, buông rượu xuống, cầm đũa ăn cơm.
“Khụ khụ khụ…”
Sơ Tranh ăn miếng đầu tiên liền phun ra.
Cảnh Lan: “Sao thế?”
Sơ Tranh lấy nước uống: “Muối của tinh tế không cần tiền sao?”
“…”
Không khí đột nhiên an tĩnh lại.
Là vị giác của cô xảy ra vấn đề à?
Vì cái gì mà Cảnh Lan ăn đến một chút cảm giác cũng không có?
Thứ bọn họ ăn không phải đồ ăn trên cùng một bàn sao?!
Cảnh Lan để đũa xuống, chậm rãi nói: “Tôi… không nếm được hương vị, thật xin lỗi.”
“Tôi gọi người đưa đồ ăn mới tới cho em.” Cảnh Lan đứng dậy, thu dọn hết đồ ăn vào.
Cảnh Lan đổ hết toàn bộ đồ ăn, chống lên bàn xử lý, đầu hơi rũ xuống.
Bên hông đột nhiên xiết chặt, ánh mắt Cảnh Lan chuyển qua cánh tay đang vòng qua bên hông mình.
“Cũng là bởi vì bị thương?”
“Ừ…”
Sơ Tranh buông hắn ra, Cảnh Lan bị cô kéo xoay người, Cảnh Lan không có phản ứng gì, nhưng một giây sau Sơ Tranh liền hôn qua.
Thân thể Cảnh Lan đột nhiên dựa vào phía sau.
–
Có thể là di chứng, Sơ Tranh cảm giác đầu rất đau, cô buông Cảnh Lan ra.
Cảnh Lan vốn đang ngơ ngác vì Sơ Tranh hôn hắn, thấy sắc mặt cô không tốt, vội vàng đỡ lấy cô: “Sao thế?”
“Không sao.” Sơ Tranh lắc đầu, nhưng càng lắc, càng cảm thấy khó chịu.
Cảnh Lan đã nhìn ra: “Đau đầu sao?”
Sơ Tranh không lên tiếng.
“Có thể là di chứng.” Cảnh Lan ôm cô, đặt lên ghế sofa, để cô ngồi lên chân mình: “Tôi xoa xoa cho em.”
Tay của người đàn ông đặt trên huyệt thái dương, lực đạo không nặng không nhẹ xoa.
Cơn đau giống như kim châm kia, từ từ biến mất.
Ánh mắt Cảnh Lan rơi vào nơi khác, không dám nhìn Sơ Tranh, lúc này an tĩnh lại, trong đầu hắn toàn bộ đều là hình ảnh vừa rồi cô hôn hắn.
Mỗi một giây đều rõ ràng như vậy.
Chờ Cảnh Lan lấy lại tinh thần, phát hiện Sơ Tranh đã ngủ thiếp đi.
Hai tay cô ôm lấy eo hắn, cỗ hơi lạnh trên thân kia dường như cũng lui đi không ít, cả người lộ ra vẻ nhu hòa.
Cảnh Lan có một loại ảo giác như năm tháng yên bình.
Giống như có thể ở bên cô như vậy, mãi mãi… mãi mãi cho đến già.