Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cảnh Lan bị cái suy nghĩ hoang đường này làm đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn dời ánh mắt, nhìn bên ngoài chung cư.
Nhưng rất nhanh, hắn lại không nhịn được chuyển ánh mắt qua người Sơ Tranh.
Lông mày Cảnh Lan dần dần nhíu lại, trong con ngươi xanh thẳm ẩn ẩn có cảm xúc xao động thoáng hiện, hắn lấy từ bên cạnh sang một bình rượu, từ từ uống.
Rõ ràng là rượu băng lãnh, lúc này hắn lại cảm thấy nóng rực.
–
Lúc Sơ Tranh thức dậy, sắc trời bên ngoài đã tối.
Cô vẫn nằm trên đùi Cảnh Lan, Cảnh Lan dựa vào ghế sofa, con ngươi hơi khép hờ, một tay tùy ý khoác lên lan can ghế sofa, một tay khác đặt ở bên hông cô.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, chậm rãi ngồi dậy.
Cảnh Lan mở mắt ra, trong con ngươi xanh thẳm là một mảnh trong suốt: “Tỉnh?”
Sơ Tranh chống đỡ ghế sofa: “Thầy giáo.”
Cảnh Lan: “…”
Hai người đều ở trên ghế sofa, lúc này tư thế quả thực có chút mập mờ thân mật.
Sơ Tranh gọi một tiếng thầy giáo kia, làm cho Cảnh Lan có chút hoảng hốt, hầu kết vô thức lăn động một cái.
Khi Sơ Tranh hôn tới, Cảnh Lan không tránh đi, chỉ mở to mắt, đối đầu với tầm mắt cô.
Làn da dưới quần áo có chút mát lạnh, Cảnh Lan trong nháy mắt thanh tỉnh, hắn lui về phía sau, ấn lên tay Sơ Tranh.
Bàn tay Sơ Tranh dán lên làn da bên hông hắn, Cảnh Lan kéo tay cô ra, đỡ lấy bả vai Sơ Tranh, rời khỏi ghế sofa: “Tôi đi hâm nóng cơm và đồ ăn cho em, em ăn trước đi đã.”
Sơ Tranh khẽ nghiêng về phía sau, hai tay ôm gối ôm, ánh mắt không có chút gợn sóng nhìn bóng lưng chạy trối chết của Cảnh Lan.
Thẻ người tốt của ta.
Vì sao không cho hôn, không cho sờ.
Không vui.
Gối ôm trong ngực Sơ Tranh chậm rãi thay đổi hình dạng.
–
Văn Thanh tìm Sơ Tranh khắp nơi, vất vả lắm mới thăm dò được Sơ Tranh ở đâu, kết quả… kết quả người mở cửa cho anh ta là Cảnh Lan.
Văn Thanh xém chút cho là mình tìm sai chỗ.
Lại nhìn kỹ bảng số phòng một chút.
Không sai, chính là chỗ này.
Như vậy vấn đề tới…
Vì sao Cảnh Lan lại ở đây!
“Tại sao Cảnh tiên sinh lại ở chỗ này?”
“Chỗ ở của tôi.” Cảnh Lan giọng điệu bất thiện: “Anh tìm ai?”
“…”
Rất tốt, vì sao Cảnh Lan lại ở cùng một chỗ với em gái mình!!
Văn Thanh hít sâu một hơi: “Sơ Tranh ở đây sao? Tôi tìm cô ấy…”
Cảnh Lan vốn muốn nói không ở, nhưng hắn lại nuốt về, nhìn Văn Thanh vài lần, nói một câu làm cho người ta muốn suy nghĩ xa xôi: “Cô ấy đang ngủ.”
Người Văn gia, lần trước còn từng nói chuyện với Sơ Tranh, hắn nhớ kỹ.
Hiện tại cũng tìm tới đây rồi…
Văn Thanh: “…”
Lượng tin tức có chút lớn.
Tôi cần chậm rãi.
Hi vọng sau khi bà nội biết chuyện này, không nên quá tức giận.
“Tôi có thể vào không?” Văn Thanh lễ phép hỏi.
Cảnh Lan không quá thích người khác vào không gian riêng tư của mình, huống chi còn là người có quan hệ không rõ ràng với Sơ Tranh.
Hắn trầm mặc một hồi, để Văn Thanh vào.
“Chào mừng ngài, khách nhân tôn quý.”
Người máy đã khôi phục bình thường, đứng ở bên cạnh chào hỏi.
Cảnh Lan táo bạo đá người máy một cái, hoan nghênh cái gì mà hoan nghênh.
Người máy lập tức ngậm miệng, quay người trốn đi.
Văn Thanh: “…”
Cảnh Lan không có ý định để ý tới Văn Thanh, cũng không có ý tứ chào hỏi anh ta, ngay cả ly nước cũng không rót, một mình ngồi ở trong góc uống rượu.
“Cảnh tiên sinh, sao Sơ Tranh lại ở chỗ của anh?”
Giọng điệu Cảnh Lan không tốt lắm: “Có liên quan tới anh?”
“…”
Hiện tại không có, nhưng có lẽ rất nhanh sẽ có.
Hai người mỗi người ngồi một góc, không ai nói chuyện, bầu không khí xấu hổ đến ngưng kết.
Ngay lúc Văn Thanh sắp ngồi không được nữa, cửa phòng mở ra, Sơ Tranh từ bên trong ra.
Văn Thanh là đến tìm Sơ Tranh nói chuyện thân thế của cô.
“Ra ngoài nói đi.”
Văn Thanh cũng cảm thấy ở nơi này rất không được tự nhiên, Sơ Tranh nói như vậy, anh ta đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Trước tiên Văn Thanh cho Sơ Tranh xem giám định gen, sau đó mới nói với cô chuyện phát sinh lúc trước.
Sơ Tranh không có bất kỳ biểu hiện ngoài ý muốn gì, cũng làm Văn Thanh vững tin, cô biết tất cả mọi chuyện.
“Tạ Uyển Uyển đâu?”
“Hiện tại đang nhốt ở bộ tư pháp, lấy trộm thân phận chip là trọng tội, bây giờ đang chờ kết quả.”
Sơ Tranh gật đầu.
Văn Thanh cân nhắc ngôn từ: “Sơ Tranh, anh biết em có lẽ không muốn về Văn gia, nhưng anh hy vọng em có thể cho chúng ta một chút thời gian, bà nội rất muốn gặp em.”
Văn Thanh nói xong, âm thầm lau một vệt mồ hôi lạnh.
Ngày hôm nay nếu không phải anh ta ngăn cản, thì Văn lão phu nhân đã tự mình tới cửa.
Văn Thanh cũng cảm thấy may mắn vì Văn lão phu nhân không đi cùng.
Cái này nếu mà trông thấy…
Sơ Tranh không lập tức trả lời.
Văn gia vốn chính là người nhà nguyên chủ, trong kịch bản, bọn họ bị Tạ Uyển Uyển che mắt, người yêu thương không phải Tạ Uyển Uyển, mà là cháu gái Văn gia.
“Tôi sẽ ở bên Cảnh Lan.” Sơ Tranh chậm rì rì lên tiếng.
Văn Thanh sửng sốt, đại khái là không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ ngay thẳng như vậy.
Lời ngầm chính là muốn cô trở về cũng được, nhưng nhất định phải đồng ý cô ở bên Cảnh Lan.
Cảnh Lan…
Cảnh Lan là phiền phức.
Sơ Tranh biết một mình Văn Thanh không làm chủ được: “Anh có thể trở về thương lượng một chút, không cần miễn cưỡng.”
–
Văn Thanh mang theo câu nói này của Sơ Tranh trở lại Văn gia.
Văn lão phu nhân không hề nghĩ ngợi: “Thương lượng cái gì, đồng ý đồng ý, cháu mau đón con bé về.”
Văn lão phu nhân hối hận cực kỳ, nếu năm đó không phải bà phản đối con trai út của mình, thì cháu gái của mình sao có thể lưu lạc bên ngoài.
Có người đến già, sẽ càng cố chấp, sẽ không kiểm điểm lại sai lầm của mình.
Nhưng Văn lão phu nhân là người biết kiểm điểm lại, bà đã mất đi một đứa con trai, không muốn lại mất đi cháu gái.
“Mẹ, Cảnh Lan này…”
Văn lão phu nhân: “Thế nào? Văn gia chúng ta còn sợ không nuôi nổi chúng nó sao? Về sau không cần hắn làm gì, đối xử với cháu gái của mẹ tốt là được rồi, chỉ cần cháu gái của mẹ vui là được!”
“…”
Cha Văn và Văn Thanh liếc nhau.
Văn lão phu nhân tuổi tác càng lớn, thì càng có tính khí của trẻ con.
Nhưng câu nói kia ngược lại là nói không sai.
Văn gia nuôi nổi bọn họ.
–
Sơ Tranh trở lại chung cư, Cảnh Lan đứng như môn thần ở cửa.
Sơ Tranh mở cửa liền nhìn thấy hắn, xém chút đụng đầu vào người hắn.
“Sao không bật đèn, anh đứng ở chỗ này làm gì?” Hù chết người!
Sơ Tranh muốn bật đèn, bị Cảnh Lan một tay ngăn lại, đè Sơ Tranh lên trên cửa.
Hắn cúi đầu, tóc mái đảo qua hai gò má Sơ Tranh, hô hấp rơi vào giữa cổ cô: “Văn Thanh và em có quan hệ thế nào?”
“Anh trai trên huyết thống.”
“???”
Cảnh Lan nhíu mày, trong bóng tối chỉ có thể mơ hồ trông thấy hình dáng của cô gái: “Không phải em họ Sơ sao?”
Cảnh Lan không biết chuyện này, tự nhiên cũng không rõ ràng quan hệ của Sơ Tranh và Văn gia.
“Ừ.” Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung giơ tay, ôm lấy cổ Cảnh Lan: “Ai quy định em không thể có những họ khác.”
Ta còn họ Hải đây này!
Trọng lượng trên cổ Cảnh Lan, làm hắn giật mình vì tư thế của mình và Sơ Tranh quá thân mật.
Thân mật đến mức thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.
Cảnh Lan buông Sơ Tranh ra, bối rối lui lại: “Cho dù là anh trai của em, em cũng không nên về muộn như vậy. Nhớ ăn cơm, tôi ngủ trước.”
Tay Sơ Tranh rơi vào khoảng không.
Cô mờ mịt nhìn thời gian một chút.
Chín giờ.
Muộn chỗ nào?
Ta và thẻ người tốt ở cùng một thế giới sao?
Còn có thẻ người tốt thế mà lại đi ngủ lúc 9 giờ, nói đùa cái gì thế?