Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Căn cứ mà mèo mướp nhỏ nói, cách tiểu khu hai con đường, tạo ra trên một mảnh đất trống.
Đất trống này không biết có phải là muốn xây nhà không, nhưng nhìn có vẻ như lâu rồi không khởi công, có chút kiến trúc thô sơ vụn vặt lẻ tẻ đứng thẳng ở bên trong.
Đám mèo mướp nhỏ nói chúng nó quá yếu, rất ít đến bên này, đến cũng bị ức hiếp.
“Meo…” Chính là chỗ này.
Con mèo mướp nhỏ chỉ vào phòng xi măng cũ nát trước mặt, không dám đi vào.
“Meo meo meo…” Cậu muốn đi vào thật sao? Bọn nó thật sự rất dữ, cậu sẽ bị ức hiếp.
“Meo…” Chúng ta vẫn nên đi đi.
Đến cũng đã đến, không làm một chuyến làm sao xứng đáng với việc ta đi xa như thế!
Sơ Tranh quẫy đuôi một cái, hất cằm lên, khí thế hung hăng hướng đi vào bên trong.
Ba con mèo mướp nhỏ hơi chần chờ, vẫn đi vào theo.
Bây giờ là ban ngày, mèo bên trong rất nhiều, dù sao mèo cũng là sinh vật hoạt động về đêm.
Chủng loại của Sơ Tranh vốn đã rất phong tao, lại là một thân trắng như tuyết, đi vào liền nhận được ánh mắt dò xét của chúng mèo từ các phương.
Mèo màu sắc khác biệt nằm sấp ở những nơi khác nhau, có không ngủ, đang liếm lông cho nhau.
“Meo!”
Không biết là con mèo nào kêu một tiếng, tiếp đó tất cả mèo cũng bắt đầu động.
“Meo…”
Bên tai Sơ Tranh vang lên tiếng nghị luận ồn ào.
“Thú cưng nuôi trong nhà lại còn dám chạy đến nơi này của chúng ta, đây là muốn chết sao?”
“Dáng dấp của nó thật đẹp.”
“Đẹp thì làm được gì, còn không phải dùng để lấy lòng những nhân loại kia à, chậc, bại hoại, phản đồ!”
“Cũng vì có những bại hoại này, mà chúng ta mới bị nói thành thú cưng của nhân loại, những nhân loại kia có tư cách gì mà làm chủ nhân của chúng ta!”
“Trước tiên giáo huấn nó một lần, để nó biết kết cục của phản đồ là gì!!”
Sơ Tranh: “…”
Đây là tiến vào hiện trường mèo xã hội đen cỡ lớn gì.
Bọn mèo này mắng lên, cũng không kém hơn người bao nhiêu, có thể thấy được bình thường nghe lén góc tường không ít.
Quá trình mắng to kết thúc, bây giờ tiến vào quá trình vây đánh.
Mấy con mèo hung thần ác sát ép về phía Sơ Tranh, bao vây thành hình vòng cung.
Ba con mèo mướp nhỏ sợ đến mức trực tiếp chen về phía sau.
“Meo…” Chúng ta đi nhanh đi, đã nói bọn nó rất dữ mà.
Sơ Tranh không hề dao động, mèo Ragdoll vốn chính là chủng loại nhiều lông, thân hình nhìn qua to hơn không ít.
Lúc này cô đứng ở đó, đối mặt với bầy mèo tới gần, không khỏi có một loại cảm giác bi tráng “gió hiu hiu lạnh thổi trên sông Dịch, tráng sĩ một đi không trở lại*”.
(*Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện.
Khi Kinh Kha lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thuỷ Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này.- Theo thivien.net)
Ba con mèo mướp nhỏ chen thành một đoàn.
“Meo…” Chúng ta chạy sao?
“Meo?” Chạy được sao?
“Meo meo meo!!” Không thể chạy, tôi còn muốn ăn đồ hộp của chủ nhân nó.
“Meo!!” Đến lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ đến ăn!
Mèo mướp nhỏ nói muốn ăn đồ hộp ủy khuất meo một tiếng, từ khi sinh ra đến giờ nó chưa bao giờ được ăn đồ hộp ngon như vậy.
Ba con mèo mướp nhỏ giờ phút này muốn chạy cũng chạy không thoát.
Bọn nó bị bao vây!
Ngay khi chúng mèo ngo ngoe muốn động, phía sau truyền ra một tiếng mèo kêu mang theo tính áp chế.
“Mang nó vào đây!”
Sơ Tranh nghe thấy có mèo hô một câu như vậy.
Sơ Tranh nhìn ra phía sau, trên ván gỗ nằm ngang ở chỗ cao bên trong, có mấy con mèo đứng, trong đó có một con chỉ nhìn từ trên thể hình, thì đã có ưu thế hơn hẳn mấy con mèo khác.
“Chính là nó, chính là nó…” Con mèo mướp nhỏ ở phía sau nhỏ giọng nói: “Nó chính là lão đại của bọn nó.”
Cái đuôi Sơ Tranh hất lên, bắt giặc phải bắt vua trước, vậy thì bắt đầu từ lão đại này đi.
Sơ Tranh nghênh ngang đi theo mèo vào, đừng nói, nếu như không phải bây giờ là một đám mèo, thì thật đúng là hiện trường của dân xã hội đen.
Mèo lão đại từ trên cao nhìn xuống Sơ Tranh: “Cho cô một cơ hội, trở thành mèo của ta, ngày hôm nay cô sẽ không có chuyện gì cả.”
Sơ Tranh: “…”
Ta chịu không được.
Quá xấu.
Chỉ bằng cái đức hạnh này còn muốn cưỡng đoạt dân mèo?
Mẹ nó ai cho ngươi lá gan!
Hơn nữa hình như ta đến để đập phá địa bàn…
Sơ Tranh ra hiệu mèo lão đại: “Mi xuống đây.”
Mèo lão đại không nghĩ nhiều như vậy, lấy tư thế nhanh nhẹn nhảy xuống mặt đất: “Cô yên tâm, chỉ cần cô theo ta, đảm bảo cô ăn ngon uống sướng.”
Mèo lão đại tới gần Sơ Tranh, muốn tiếp xúc tứ chi một tẹo.
Kết quả còn chưa đụng phải Sơ Tranh, thì đã bị Sơ Tranh dùng cái đuôi xõa tung quất một cái.
“Ngoao…”
Mèo lão đại bị quất đến lui lại mấy bước, lưng cong lên, hung ác kêu một tiếng.
“Đừng cho thể diện mà không cần! Ta để ý đến cô, bây giờ cô mới có thể hoàn hảo đứng đây!”
Đáp lại mèo lão đại chính là móng vuốt của Sơ Tranh chụp tới.
Một giây sau, các loại tiếng mèo kêu vang lên, động tĩnh kia giống như muốn xốc tung cả nóc nhà vậy.
Ba con mèo mướp nhỏ đã ôm nhau ngồi xổm trong góc, kinh hồn táng đảm cảm thấy chúng nó sắp phải viết di chúc ở đây rồi.
–
Nửa tiếng sau.
Con mèo trắng như tuyết ngồi ở trên ván gỗ chỗ cao nhất, mèo còn lại không phải nằm trên mặt đất, thì chính là ngồi xổm trong góc.
Mèo lão đại lúc này cũng nằm rạp dưới đất, vừa sợ vừa hãi nhìn con mèo ở chỗ cao kia.
Nó xui xẻo cả mấy đời đây chứ.
Nhìn như mèo sủng vật yếu không ra gió, kết quả lại hung ác như vậy.
Mặt mũi lão đại đều mất sạch rồi!
“Còn muốn dẫn ta đi ăn ngon uống sướng không?”
“… Không… Không dám.” Mèo lão đại lập tức cúi đầu xuống, làm gì còn dám mạnh miệng.
“Vậy ta dẫn mi đi ăn ngon uống sướng.”
“Tôi không dám tiếp tục… Hả?” Mèo lão đại đần độn, cô không đuổi mình đi sao?
Ở trong vòng tròn của bọn nó, bị những con mèo khác đánh bại, thì phải xám xịt rời đi, cô lại không đuổi mình đi? Còn muốn dẫn mình đi ăn ngon uống sướng?
Mèo lão đại mặc dù thèm muốn sắc đẹp, nhưng vốn cũng là cô tới cướp địa bàn trước, cho nên Sơ Tranh cũng không tính làm gì mèo lão đại.
Nếu nó chịu nghe lời, thì chỗ tốt tự nhiên cũng không thiếu phần nó.
Không cần rời khỏi địa bàn của mình, mèo lão đại đương nhiên vui vẻ, đảo mắt liền chân chó cọ ba con mèo mướp nhỏ ra, ổn định địa vị chân chó đệ nhất.
“Lần đầu tiên gặp ngài đã cảm thấy ngài cao quý bất phàm, có thể có ngài lãnh đạo, chúng ta nhất định có thể xưng bá Nam Thành!”
“Xưng bá Nam Thành?”
Mèo lão đại không xác định giọng điệu này của Sơ Tranh là có ý gì, hơi chần chờ tiếp tục khen loạn lên: “Nam Thành mặc dù rất nhiều mèo, nhưng ngài lợi hại như vậy, tuyệt đối lấy một địch trăm.”
Sơ Tranh: “Xưng bá Nam Thành mà mi đã thỏa mãn?” Lý tưởng của tiểu đệ này không được nha.
“Ách…”
Bằng không thì sao? Vùng Nam Thành này cũng không ít con lợi hại…
“Dù thế nào cũng phải toàn thành.” Làm một nữ vương không thể chỉ có một đám tiểu đệ ở vùng vớ va vớ vẩn này được đúng không?
Mèo lão đại lập tức phụ họa: “Vâng vâng vâng, ngài nói đúng, xưng bá toàn thành ở trong tầm tay!”
Chúng mèo: “…” Lão đại, tiết tháo của mi đâu!!
Sơ Tranh bảo bọn chúng chờ trước, cô phải trở về, sau đó liền mang theo ba con mèo mướp nhỏ đang mơ hồ rời đi.
Sơ Tranh chạy về đến nhà trước khi Thương Khí về nhà.
Sắc mặt Thương Khí không tốt lắm, lúc tiến vào toàn thân đều lộ ra một luồng hơi lạnh.
Sơ Tranh nhảy xuống ghế sofa, đi đến bên cạnh Thương Khí, lay lay quần hắn.
Thương Khí rũ mắt, sắc mặt thu liễm đi mấy phần, khom người ôm cô lên: “Tôi về rồi.”
Sơ Tranh để Thương Khí cầm điện thoại.
—— Anh sao thế?
“Không sao.” Thương Khí điều chỉnh tốt cảm xúc: “Trong công việc xảy ra một chút sai lầm, đã giải quyết rồi.”
—— Thật sao?
“Đương nhiên là thật, lừa em có chỗ tốt gì.” Đầu ngón tay Thương Khí điểm điểm cái mũi Sơ Tranh: “Có đói bụng không? Nấu cơm cho em ăn nhé.”
—— Đói.