Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thương Khí đi nấu cơm, Sơ Tranh đẩy điện thoại di động đến bên trong, đưa lưng về phía Thương Khí, lật đến Tiểu Tứ trong Wechat.
Khung chat từng bị xóa, không có bất kỳ lịch sử ghi chép gì.
[ Thương Khí: Giải quyết chưa? ]
[ Tiểu Tứ: Tiên sinh? ]
[ Tiểu Tứ: Không phải ngài nói không cần phải để ý đến sao? ]
[ Tiểu Tứ: Nếu không tôi đi một chuyến xem sao, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì Thương tiên sinh bên kia lại tìm đến gây chuyện với ngài. ]
Thương Vu Thành?
Khi Thương Khí ra ngoài gặp phải chuyện gì đó liên quan đến Thương gia…
Vậy ta cũng không có cách nào nha! Dù sao bây giờ ta chỉ là một con mèo nhỏ yếu ớt bất lực!
[ Tiểu Tứ: Tiên sinh? ]
[ Thương Khí: Không cần. ]
Sơ Tranh dùng giọng điệu của Thương Khí đáp lại, cũng xóa bỏ lịch sử, khi Thương Khí đi tới, ấn mở những công năng khác của điện thoại.
Ăn cơm xong, Sơ Tranh bảo Thương Khí gọi Tiểu Tứ giúp mình đi đưa đồ hộp.
“Em đang làm gì thế?” Thương Khí bất đắc dĩ lại tò mò: “Trước đó chỉ cho mèo hoang trong tiểu khu ăn, sao bây giờ lại muốn cho cả bên ngoài à?” Đây là nhận thầu cấp tiểu khu không đủ, còn muốn nhận thầu mèo bên ngoài à?
—— Tôi là một con mèo tốt.
Mỗi ngày đều đang cố gắng làm mèo tốt đó!
Hơn nữa bây giờ đó cũng là giang sơn của ta, đương nhiên phải củng cố cho tốt, bằng không thì ta đi làm nữ vương cho ai! Đều là tiểu đệ nhà mình, đương nhiên phải nuôi!
Nếu vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, lại vừa có thể phá sản, có gì mà không tốt.
“Rốt cuộc em lấy đâu ra tiền?”
Nhóc con này thường thường dùng tiền mặt đổi với hắn, gần đây càng đổi càng nhiều.
Đó là tiền mà một con mèo có thể có sao?
Hơn nữa cô đưa vào nhà bằng cách nào?
Sơ Tranh lắc đầu không đáp.
“Em không nói cho tôi biết?”
Sơ Tranh: “…” Ta không nói nên lời được mà, cho dù nói ra được, mi tin không?
Thương Khí hỏi mấy lần, thấy Sơ Tranh đều không nói, lắc đầu, gọi điện thoại bảo vệ sĩ đi giúp Sơ Tranh làm việc.
“Tôi không biết em làm những chuyện này để làm gì, nhưng tôi hi vọng em đừng lừa tôi.”
—— Tôi sẽ không tổn thương anh, vĩnh viễn sẽ không.
–
Ban đêm.
Gió đêm phất qua, màn cửa tung bay.
Người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ, cả người thấm trong bóng đêm, ánh mắt u ám nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông lấy điện thoại di động ra, ấn mở bản ghi nhớ.
Câu cuối cùng Sơ Tranh viết, lúc này vẫn còn yên lặng nằm trong bản ghi nhớ.
—— Tôi sẽ không tổn thương anh, vĩnh viễn sẽ không.
Thương Khí nhìn câu nói kia, một hồi lâu sau lắc lắc đầu, nhét điện thoại di động về lại trong túi.
Hắn thế mà lại cảm thấy lời một con mèo nhỏ nói, làm cho hắn có chút…
Có lẽ là nhiều năm như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với mình như vậy cả.
Người ở trong bóng đêm, trông thấy bất cứ một điểm sáng gì, cũng muốn tóm lấy, nắm thật chặt.
Hoặc là được vầng sáng kia kéo đi, hoặc là kéo cả vầng sáng kia xuống chôn cùng…
Thương Khí từ từ siết chặt bàn tay, vài giây sau lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ, vặn ra đổ thuốc ra, cứ như vậy nuốt hai viên.
–
Khoảng thời gian này Sơ Tranh thường xuyên chạy ra ngoài, ngay từ đầu vẫn lén Thương Khí, sau đó bị Thương Khí phát hiện cô từng đi ra ngoài, thì bắt đầu trắng trợn hơn.
Thương Khí không yên lòng để Sơ Tranh ra ngoài, nhưng Sơ Tranh làm sao sẽ chịu cho Thương Khí quản, nên đi ra ngoài vẫn phải đi ra ngoài.
Thương Khí muốn theo cô, kết quả đi không bao xa liền bị bỏ rơi.
Cũng may lần nào cũng trở về an toàn, làm Thương Khí hơi yên tâm một chút, thật sự không quản được cô nữa, Thương Khí chỉ có thể căn dặn cô đi ra ngoài cẩn thận.
Dưới sự dẫn dắt của mèo lão đại, Sơ Tranh rất nhanh liền chiếm lĩnh vùng đất cao nhất Nam Thành, trở thành bá chủ một phương Nam Thành.
Đối phó với những mèo này, không phục thì đánh, đánh tới khi chịu phục mới thôi.
Nếu như quy thuận sẽ phát đồ hộp, thu phục cũng khá dễ dàng.
Mèo ở khu vực khác cũng nghe thấy tiếng gió, trong đó có mèo cảm thấy Sơ Tranh quá phách lối, nhờ mèo truyền lời đến, muốn cùng cô phân cao thấp.
Sơ Tranh mừng khấp khởi đi, kết quả…
“Lão đại, có phải tiểu tử thối kia cho chúng ta thả chim bồ câu rồi không?” Mèo lão đại tiền nhiệm Đại Ly giẫm bước chân mèo, tức giận không thôi: “Đùa chúng ta chơi à?”
(*Thả chim bồ câu = cho leo cây á.)
“Mi còn biết thả chim bồ câu?”
Đại Ly hắc hắc một tiếng: “Chúng ta làm mèo cũng phải có học vấn nha. Hơn nữa thịt bồ câu ăn ngon nha.”
Sơ Tranh: “…”
“Tôi thấy chắc là sợ rồi!”
“Uy danh của lão đại chúng ta ở bên ngoài bây giờ, còn ai dám gây với lão đại chúng ta chứ!”
“Tôi nghe nói tiểu tử này rất lợi hại, phía dưới có không ít mèo đâu.”
“Vậy sao bây giờ nó còn chưa đến?”
Chúng mèo líu ríu, thảo luận đến hăng say. Nhưng mà mặc kệ bọn nó thảo luận hăng say cỡ nào, đối tượng hẹn đánh nhau cũng không xuất hiện.
Sơ Tranh giũ giũ lông trên người: “Rút lui đi.”
“Lão đại, cứ đi thế à?”
Sơ Tranh không vui: “Nếu không thì ở đây ăn tết à?”
Sơ Tranh mang theo các tiểu đệ trở về, sau khi tách ra thì đi về phía tiểu khu bên kia, còn chưa đi vào tiểu khu, đã từ rất xa trông thấy xe của Thương Khí dừng ở bên ngoài tiểu khu.
Mà lúc này bên ngoài xe, có một người quen thuộc đứng đó.
Con chó điên Hạ Cẩn kia!
Gã khom người không biết nói gì với người trong xe.
Sơ Tranh híp mắt lại, con chó điên này thế mà đã xuất viện rồi.
Sơ Tranh vừa muốn đi qua, bảng trò chơi đột nhiên nhảy ra dấu chấm than màu đỏ, Sơ Tranh kéo bảng ra.
【 Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành nữ vương mèo, tiến độ 10% 】
Bản đồ nhỏ dưới chủ tuyến lại xuất hiện.
Cũng giống như trước đó, trên bản đồ nhỏ có đánh dấu tọa độ của đồng đội, cách cô không đến 50 mét, vừa vặn là bên chỗ Thương Khí.
Sơ Tranh đóng bản đồ nhỏ lại, lần nữa nhìn về phía bên kia.
Hạ Cẩn lui ra phía sau một bước, khóe miệng chứa ý cười yếu ớt, đưa mắt nhìn xe của Thương Khí rời đi.
Xe của Thương Khí tiến vào tiểu khu, nụ cười của Hạ Cẩn thu liễm lại, quay người, ánh mắt không hề có điềm báo trước đụng vào trong con mắt xanh thẳm tĩnh mịch.
Một giây sau, nét mặt Hạ Cẩn lộ ra nụ cười ôn hòa: “Muse, đã lâu không gặp. Ở bên ngoài chơi lâu như vậy, là lúc nên về nhà với tao rồi, không có mày giúp đỡ, tao rất phiền phức đấy.”
Cái tên Muse này là Hạ Cẩn đặt cho nguyên chủ.
Lúc trước nguyên chủ còn rất thích, về sau… Nghe thấy cái tên này là toàn thân phát run.
Ở phía sau, cái tên này bị Hạ Cẩn đặt cho con mèo thay thế nguyên chủ.
Sau khi mất đi tác dụng, ngay cả tên cũng sẽ bị thu hồi.
Trong mắt Sơ Tranh ngưng tụ một tầng lãnh ý: “Ngươi muốn ta trở về với ngươi?”
“Muse không nên trở về với ta?” Hạ Cẩn hỏi lại: “Tao là chủ nhân của mày, mày đã quên rồi sao?”
Khi nói câu đằng sau này, sắc mặt Hạ Cẩn trầm xuống, âm điệu mang theo vài phần cổ quái.
Sơ Tranh cũng không có phản ứng gì, giọng điệu lãnh đạm: “Chỉ bằng ngươi?”
Con ngươi Hạ Cẩn hơi co rụt lại, lại thất bại? Vì sao… Nó đã không nhận khống chế của mình nữa?
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua bốn phía, cửa tiểu khu xe tới xe đi, còn có cư dân ra ra vào vào… Không tiện lắm nha.
Vì không bị tóm vào viện quản giáo mèo, cho nên Sơ Tranh thay đổi chủ ý.
“Được, ta đi với ngươi.”
Ta không đánh ngươi tàn phế thì tên của Vương bát đản viết ngược lại!
【…】 Đâu có chuyện gì liên quan tới ta! 【 Không phải, tiểu tỷ tỷ, cô bây giờ chỉ là một con mèo, có thể đừng không văn minh như thế được không, chúng ta cứ không thể hòa bình hữu hảo giải quyết mọi chuyện sao? 】
Ta bây giờ đang muốn hòa bình hữu hảo giải quyết mọi chuyện đây.
【…】
Cô thế này mà gọi là hòa bình hữu hảo, vậy hòa bình hữu hảo đứng đắn là kiểu gì hả?
Tức chết nó!!!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai tiếng, tiêu hết một triệu! 】 Phá sản! Nhất định phải phá sản!
Mặc dù Hạ Cẩn cảm thấy hành vi của Sơ Tranh có chút kỳ quái, nhưng Hạ Cẩn nôn nóng muốn mang Sơ Tranh về, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chỉ cần trở về với gã, có vấn đề gì cũng có thể từ từ giải quyết.