Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chỗ ở của Hạ Cẩn vẫn là chỗ trong ký ức của nguyên chủ, một căn nhà độc lập, tự mang một vườn hoa nhỏ.
“Vào đi.”
Hạ Cẩn nghiêng người, ra hiệu Sơ Tranh vào nhà.
Sơ Tranh cũng không sợ, nghênh ngang tiến vào bên trong.
Hạ Cẩn đóng cửa lại, thanh âm sâu kín vang lên: “Muse, mày đi ra ngoài như thế, có biết tao sẽ lo lắng không?”
Sơ Tranh nhảy vọt mấy cái, nhảy đến trong hộc tủ bên cạnh, cái đuôi vòng thân thể ngồi xuống: “Lo lắng cái gì?”
Hạ Cẩn: “Đương nhiên là lo lắng cho sự an toàn của mày.”
Sơ Tranh liếc nhìn thanh niên bằng nửa con mắt: “Bây giờ ngươi có thể lo lắng cho mình một chút.”
Hạ Cẩn: “??”
Giọng điệu và thần sắc của con mèo nhỏ, đều không phải thứ mà Hạ Cẩn quen thuộc.
Nếu như không phải dáng dấp nhất trí, thì Hạ Cẩn cũng hoài nghi có phải mình thật sự nhận sai mèo không.
Vì sao lại phát sinh biến hóa lớn như vậy?
Nó lại không hề sợ mình…
Vài giây sau, Hạ Cẩn thấp giọng cười ra tiếng: “Muse, tao không biết mày trải qua chuyện gì ở bên ngoài, nhưng mà, bây giờ mày trở lại nơi này, mày cho là mình sẽ là đối thủ của tao sao?”
“Không thử thì làm sao biết?” Người… Không phải, mèo nha, chính là phải không ngừng đột phá bản thân, tự ta cảm thấy đánh con chó điên như ngươi không thành vấn đề!
Giữa lông mày thanh niên nhiễm lên vẻ âm u: “Muse, đừng tự chuốc lấy đau khổ.”
Sơ Tranh lười nói nhảm với Hạ Cẩn, thẻ người tốt đang ở nhà chờ cô về đấy.
Suy nghĩ của Hạ Cẩn giống như Sơ Tranh, cho nên hai bên đồng thời động thủ.
Hạ Cẩn muốn bắt được Sơ Tranh, Sơ Tranh sớm có phòng bị, móng vuốt sắc bén cào ra một vết máu trên mu bàn tay Hạ Cẩn.
Thân thể Sơ Tranh nhảy lên, từ ngăn tủ nhảy đến ghế sofa bên cạnh.
Ánh mắt Hạ Cẩn càng lộ ra vẻ âm trầm, nhanh chân đuổi tới, một người một mèo ngươi tới ta trong phòng đi.
Hạ Cẩn giày vò nửa ngày, ngay cả một cọng lông của Sơ Tranh cũng không đụng vào được.
Sơ Tranh ngược lại làm ra không ít chiến tích trên người Hạ Cẩn.
Ầm!
Cái bàn bị Hạ Cẩn đụng ngã, Sơ Tranh nhẹ nhàng linh hoạt nhanh nhẹn lướt qua từ bên cạnh bàn, vừa vặn né tránh tạp vật nện xuống.
Cái đuôi xoã tung đảo qua trong không khí, mang theo tiếng gió rất nhỏ.
Hạ Cẩn vừa định đuổi theo, mắt cá chân đột nhiên mát lạnh, bị thứ gì đó kéo lại, cả người đập xuống đất.
Rầm ——
Đầu Hạ Cẩn đâm vào góc của cái bàn đổ xuống đất, máu tươi chảy xuôi theo thái dương gã xuống.
Hạ Cẩn giơ tay gạt một cái, đầy tay là máu sền sệt, biểu cảm trên mặt đen như đáy nồi.
Súc sinh này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì ở bên ngoài, vì sao lại trở nên khó đối phó như vậy?
Hạ Cẩn không có thời gian đi nghĩ rõ ràng chuyện này, chống đất chuẩn bị đứng dậy, nhưng gã vừa mới động, đỉnh đầu chợt tối sầm lại, tiếp đó hai mắt tối đen, mất đi ý thức ngã xuống đất.
Thứ đập Hạ Cẩn chính là một vật trang trí bằng đồng cồng kềnh, lúc này đang quỷ dị bay giữa không trung.
Sơ Tranh đứng trên lưng ghế sofa, thấy Hạ Cẩn hôn mê, móng vuốt nhỏ quơ quơ trong không khí, vật trang trí bằng đồng kia bay về chỗ cũ.
–
Ó ó ó ——
Tiếng còi xe cảnh sát bén nhón, nương theo ánh sáng đỏ lam giao nhau đánh vỡ yên tĩnh của khu vực này.
Hạ Cẩn bị âm thanh làm bừng tỉnh, còn chưa biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, đã bị nhân viên vũ trang phá cửa vào chế trụ.
Hạ Cẩn: “…” Tôi là ai? Tôi ở đâu! Tôi đang làm gì?
Tiếng quát lớn vang lên, nhân viên vũ trang xông vào các gian phòng, tiếng xì xì trong bộ đàm… Toàn bộ hiện trường một mảnh hỗn độn.
Hạ Cẩn bị người đè xuống đất, ánh mắt đối đầu với tiền tán loạn trên mặt đất.
Tiền?
Lúc này gã đang nằm trên tiền, nhưng chồng tiền này từ đâu tới?!
Những người này đang làm gì đây!
“Đội trưởng, tìm được cái này!”
Hạ Cẩn nhìn thấy một người đi từ phòng ngủ của gã ra, trong tay xách theo một cái túi màu đen.
“Đội trưởng, có phát hiện!”
“Đội trưởng, bên này cũng có phát hiện!”
Phương hướng khác nhau, cơ hồ là lần lượt vang lên.
Tận đến khi Hạ Cẩn bị dẫn về đồn, mới biết được chuyện gì xảy ra.
“Tôi không biết các anh đang nói gì, tôi chưa từng thấy những thứ kia, không phải đồ của tôi, các anh bắt tôi thừa nhận cái gì?”
Bọn họ lục soát ra từ trong phòng gã một khoản tiền không rõ lai lịch, còn có vật phẩm vi phạm lệnh cấm.
Hạ Cẩn căn bản chưa từng thấy những vật kia, gã bị tiểu súc sinh kia đánh ngất xỉu…
Con mèo kia làm ra?
Hạ Cẩn lại cảm thấy rất không có khả năng, chuyện phức tạp như vậy, cho dù nó có thể nghĩ đến, cũng không thể làm được trong thời gian ngắn như vậy.
Vậy là ai?
Ai có năng lực làm xong những chuyện này trong thời gian ngắn như vậy?
“Tìm ra được ở chỗ ở của cậu, cậu lại nói không biết?! Hạ Cẩn, tốt nhất cậu nên thành thật khai báo, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!”
“Tôi muốn gặp luật sư!”
Nói xong câu này, Hạ Cẩn nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
–
Một bên khác.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô cảm thấy cô như vậy thích hợp sao? 】 Vương Giả đau lòng nhức óc.
Sơ Tranh dữ dằn: Không phải ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao, mi còn la lối cái gì?
【…】 Có ai phá sản như cô không?! Nó bảo phá sản, không phải cung cấp đạo cụ cho cô đi hãm hại người ta!
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: Có chỗ nào không tốt? Vừa có thể phá sản lại vừa có thể giáo huấn con chó điên kia, đây mới là tư thế phá sản chính xác! Hoàn mỹ! Max điểm!
Hoàn mỹ ông nội cô!
Max điểm ông già cô!
【… Biết xấu hổ chút đi được không! Âm thầm hại người sau lưng phù hợp với thân phận đại lão của cô sao? 】 Đã nói là làm đại lão, cô lại ở sau lưng làm tiểu nhân! Thích hợp sao?
Sơ Tranh lơ đễnh: Lại không có người biết, sợ cái gì.
【…】 Vương Giả câm nín.
Sơ Tranh chèn ép Vương Giả xong, thoải mái nhàn nhã trở lại tiểu khu.
Thương Khí thấy cô trở về, ngay lập tức nhấn lấy cô tắm rửa.
Sơ Tranh: “…”
Ai.
“Em đi làm gì hả? Muộn thế này mới trở về?” Thương Khí hong khô lông trên người Sơ Tranh, xong xuôi mới tra hỏi.
—— Tản bộ.
Thương Khí cảm thấy Sơ Tranh đang qua loa lấy lệ mình, nắm lấy lỗ tai cô vuốt vuốt: “Bên ngoài rất nguy hiểm, em đừng có chạy ra ngoài nhiều.”
—— Không sao.
“Chờ một ngày em ăn thiệt thòi, em sẽ biết.” Thương Khí bất đắc dĩ lắc đầu, tìm lược ra chải lông cho cô.
Lông của Sơ Tranh quá dài, cũng không dễ chải, lúc đầu Thương Khí không biết làm lắm, bây giờ đã thuần thục nắm giữ kỹ xảo.
Sơ Tranh nằm sấp ở trên người hắn, móng vuốt nhỏ ấn lấy một bên cổ tay khác của hắn.
“Nguyệt Bán, em rụng lông.” Thương Khí đột nhiên cầm lược tới trước mặt Sơ Tranh.
—— Nhiều lông, không sợ.
Thương Khí: “…”
Thương Khí trầm mặc một lát: “Bằng không thì đưa em đi cắt một chút nhé? Nếu không em lại rụng lông khắp nơi.”
Sơ Tranh trừng mắt mèo một cái, mi nằm mơ!
Lông của ta dựa vào cái gì mà muốn cắt!
Sơ Tranh đạp Thương Khí một cước, muốn nhảy từ trên người hắn sang bên cạnh, kết quả Thương Khí ấn lấy lưng cô, Sơ Tranh không thể cất cánh thành công, toàn bộ thân thể còn nằm sấp xuống, móng vuốt nhỏ đặt trên nơi không nên đặt.
“…”
“…”
Một người một mèo trầm mặc đối mặt.
Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên quỷ dị.
Vẻ mặt Thương Khí có chút cổ quái, sau khi giằng co mấy giây, ôm Sơ Tranh thả lên ghế sofa, nghiêng người sang, một lát sau đứng dậy, nhanh chóng vào phòng.
Sơ Tranh: “???”
Sơ Tranh nhảy xuống ghế sofa, dùng móng vuốt nhỏ đi mở cửa, kết quả phát hiện cửa khóa lại từ bên trong.
Sơ Tranh: “…”
Thẻ người tốt làm gì đó!
Sơ Tranh muốn mở cửa thì cũng có thể mở được, nhưng cuối cùng cô chỉ đi dạo ở cửa một lát, quay đầu đi đến phòng khách.