Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thương Khí ngồi trên bệ cửa sổ, trong con mắt u ám phản chiếu đám mây trôi nổi dưới chân trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn từ trước đến nay luôn cấm dục, cho dù là người đẹp hơn nữa cũng không kích dậy nổi nửa phần cảm giác của hắn.
Nhưng mới rồi…
Tại sao có thể có loại ý nghĩ cầm thú kia.
[ Thương Khí: Tôi cảm thấy bệnh tình của tôi tăng thêm. ]
Thương Khí gửi cho Đỗ Bái một tin nhắn.
[ Đỗ Bái:? ]
[ Đỗ Bái: Gần đây cảm xúc của cậu rất ổn định, sao bệnh tình lại tăng thêm? Chỉ cần cậu có thể luôn duy trì như thế, đừng mất khống chế nữa, thì sẽ không có vấn đề quá lớn. ]
[ Thương Khí:… ]
Đầu ngón tay Thương Khí chọc chọc trên màn hình, cuối cùng lại xóa chữ đi.
[ Đỗ Bái: Tôi qua xem cho cậu một chút. ]
[ Thương Khí: Không cần, tôi không sao. ]
[ Đỗ Bái: Vậy không được, tôi phải phụ trách cho cậu. ]
Đỗ Bái nói xong câu này liền không có động tĩnh, Thương Khí biết chắc anh ta đang đến đây.
Thương Khí thở dài, ngồi trong phòng nửa ngày mới mở cửa ra ngoài.
Sơ Tranh nằm sấp ở trên ghế sofa xem tivi, hất đuôi lên một cái, hài lòng nhàn nhã.
Thương Khí bóp bóp mi tâm, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp, đặt ở trước mặt Sơ Tranh: “Mua cho em.”
Sơ Tranh: “???”
“Điện thoại.” Thương Khí nói.
Thương Khí cũng không mua loại điện thoại màn hình siêu lớn kia, mà là loại màn hình có thể dùng móng tay nhấn, thế này tiện cho Sơ Tranh.
Công năng không tính là nhiều, nhưng gửi nhắn tin và gọi điện thoại rất thuận tiện.
“Khi ra ngoài nhớ mang cái này, muốn chơi game thì có thể về nhà… Chơi của tôi.” Thương Khí không lấy chiếc máy tính bảng khác hắn mua ra.
“Số điện thoại của tôi đã lưu vào cho em rồi.”
Sơ Tranh gật gật đầu, kéo điện thoại di động đến bên cạnh mình, dùng móng vuốt nhỏ đè ép.
Thương Khí giơ tay muốn sờ cô, lông dài mềm mại sát qua lòng bàn tay, Thương Khí lại bỗng nhiên thu tay lại.
Leng keng ——
Đúng lúc chuông cửa vang lên.
Thương Khí thuận thế xoay người đi mở cửa.
“Vào thư phòng nói.” Đỗ Bái còn chưa mở miệng, Thương Khí đã trực tiếp bảo anh ta vào thư phòng.
“Béo… Nguyệt Bán.” Đỗ Bái giơ tay chào hỏi Sơ Tranh: “Mang cá khô nhỏ cho mày nè.”
Thương Khí: “Nó không ăn.”
Đỗ Bái: “Kén ăn như thế à? Kén ăn không thể được nha, cậu nấu cho nó ăn đi, cá khô nhỏ thơm lắm đó!”
Thương Khí không lên tiếng, ra hiệu Đỗ Bái vào thư phòng.
Cửa thư phòng đóng lại, thần sắc Đỗ Bái hơi thu liễm: “Cậu sao thế?”
“Không… sao.”
Đỗ Bái ngờ vực nhìn hắn hai lần, mở cái rương tùy thân mang đến ra: “Trước tiên làm kiểm tra đơn giản đi.”
Thương Khí phối hợp làm kiểm tra, trả lời một vài câu hỏi của Đỗ Bái.
Đỗ Bái vừa ghi chép vừa nói: “Gần đây cậu có mất ngủ không?”
“Không.”
“Tần suất uống thuốc.”
“Lần trước uống là ba ngày trước.”
“Tình huống của cậu rất tốt.” Đỗ Bái nói: “Vì sao cậu lại cảm thấy bệnh tình của mình tăng thêm?”
“Không phải cậu nói thuốc kia có tác dụng phụ sao, có làm cho tôi sinh ra ảo giác không?”
“Không có tác dụng phụ này, cậu sinh ra ảo giác?”
Thương Khí lắc đầu.
“Vậy cậu hỏi cái gì.” Đỗ Bái không hiểu, một giây sau nghiêm túc nghiêm mặt: “Cậu không nên giấu diếm nha, chuyện kiêng kỵ nhất chính là giấu diếm tình huống thật với bác sĩ!”
“Không có, tôi chỉ hỏi một chút.”
Mặt mày Thương Khí buông xuống, nhìn trong lòng bàn tay mình, trong giọng nói thanh lãnh mang theo vài phần khó chịu.
“Đỗ Bái, cậu sẽ sinh ra dục vọng ở tình huống nào?”
“Hả? Dục vọng gì?” Đỗ Bái không kịp phản ứng.
Thương Khí nhìn Đỗ Bái một chút, không nói chuyện.
Đỗ Bái hơi sửng sốt, hậu tri hậu giác kịp phản ứng.
Làm bác sĩ của Thương Khí, Đỗ Bái tự nhiên cực kỳ hiểu rõ tình huống của hắn.
Người này chính là trời sinh lãnh cảm.
Đương nhiên có một phần nguyên nhân liên quan đến loại thuốc hắn uống, nhưng thuốc kia cũng không phải một mình hắn uống, người khác không phải đều rất tốt sao?
Cho nên là nguyên nhân của bản thân hắn.
“Cậu… Đối với người nào thế?”
“…” Thương Khí cảm thấy mình vẫn đi uống thuốc mới tương đối tốt.
“Chuyện này cũng không có gì.” Đỗ Bái ho nhẹ một tiếng: “Chứng minh cậu vẫn là một người đàn ông bình thường không phải sao.”
“…” Hắn không bình thường.
“Có muốn chia sẻ không? Tôi giúp cậu nghĩ kế?”
Đỗ Bái cảm thấy mình có nghĩa vụ chữa bệnh kiêm bạn tốt, dù sao đây chính là lần đầu tiên vạn tuế ra hoa, cũng không thể nở một nửa rồi chết yểu.
“Nhưng mà… Bên cạnh cậu hình như cũng không có con gái mà. Chẳng lẽ là gần đây quen biết?”
Thương Khí làm sao có thể chia sẻ với Đỗ Bái, mặc kệ Đỗ Bái hỏi thế nào, hắn cũng không lên tiếng.
“Thật sự cậu có thể thử một chút, đi ra ngoài xem một chút nha, đối với cậu cũng có chỗ tốt.” Khi Đỗ Bái đi ra, vẫn không cam tâm, bám lấy khung cửa khuyên Thương Khí: “Yêu đương có ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh! Cậu cũng cần một người yêu…”
Thương Khí đuổi Đỗ Bái đi, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Chuyện này căn bản cũng không phải là yêu đương có thể giải quyết.
Thương Khí phun ra một ngụm trọc khí, xoay người đã nhìn thấy Sơ Tranh không biết ngồi ở phía sau hắn từ lúc nào.
Cặp con ngươi xanh thẳm tĩnh mịch kia, phản chiếu ra hình dạng của hắn.
Thương Khí không dám đối mặt với Sơ Tranh: “Tôi… Đi nấu cơm.”
Thương Khí vào phòng bếp, hắn liếc mắt qua nhìn Sơ Tranh, thấy cô xoay người đi đến phòng khách, hơi thở phào.
Nhưng mà còn chưa đưa tiễn được hơi thở này, liền thấy Sơ Tranh tha điện thoại di động tới, nhảy lên bàn, thả điện thoại di động ở trước mặt hắn.
—— Anh muốn yêu đương với ai?
Trong nháy mắt kia trong đầu Thương Khí nổ bùm một tiếng, chỉ còn lại trống rỗng.
Thật lâu sau Thương Khí tỉnh táo lại: “Nguyệt Bán, tôi yêu đương với ai có liên quan gì đến em sao?”
—— Không cho phép.
Nhịp tim Thương Khí không tự chủ được gia tốc hơn không ít, chống vào bàn, tận lực giữ tỉnh táo hỏi: “Vì sao chứ?”
—— Anh là của tôi.
Thương Khí: “…”
Thương Khí cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn, bên tai là tiếng tim đập như nổi trống của mình.
Cái này không nên…
Thương Khí hít sâu: “Nguyệt Bán, tôi là con người, về sau có lẽ tôi sẽ kết hôn sinh con. Nhưng em đối với tôi mà nói là không giống, về sau em cũng là thú cưng duy nhất tôi nuôi.”
Thú cưng…
Ta mẹ nó muốn làm thú cưng của mi chắc?
Sơ Tranh có chút táo bạo, đột nhiên đẩy điện thoại di động vào trong nước, quay người nhảy xuống.
Thương Khí nhìn Sơ Tranh biến mất ở cửa phòng ngủ, giơ tay vớt điện thoại ra, nắm lấy điện thoại đã đen kịt đứng thêm vài phút, cuối cùng cất điện thoại đi, trầm mặc nấu xong cơm.
Thương Khí nấu cơm xong, đi qua đi lại ở phòng khách thật lâu, cuối cùng vẫn gõ cửa tiến vào phòng ngủ.
Đáng tiếc phòng ngủ làm gì có bóng dáng của Sơ Tranh.
“Nguyệt Bán!”
Nhịp tim Thương Khí cuồng loạn lên, cấp tốc mở cửa phòng tắm ra.
Không có.
Thư phòng.
Không có.
Phòng nghỉ cho khách.
Không có.
“Nguyệt Bán?”
Thương Khí mở hết cửa của toàn bộ phòng ra, căn bản không nhìn thấy cái bóng của Sơ Tranh.
Trái tim Thương Khí cũng siết chặt lại, lấy điện thoại di động ra muốn liên lạc với vệ sĩ, cầm lên mới nhớ tới vừa rồi bị Sơ Tranh đẩy vào trong nước, không cách nào khởi động máy.
–
Sơ Tranh rời khỏi tiểu khu, bị gió thổi qua, cỗ táo bạo kia dần dần yên tĩnh xuống, cô cau mày nhìn xe chạy qua.
Hành vi vừa rồi không thích hợp, trong nháy mắt kia cô chỉ tuân theo bản năng.
Nhưng đây không phải bản năng của cô, là thân thể này… Giống loài thay đổi, vậy mà lại ảnh hưởng đến hành vi của cô.
Mẹ!
Sơ Tranh chửi nhỏ một tiếng, quay đầu nhìn tiểu khu sau lưng một chút.
Ra cũng đã ra, trở về mất mặt cỡ nào chứ, đi đánh một trận để bình tĩnh một chút đi!