Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh tụ tập các tiểu đệ, khuếch trương địa bàn về phía Tây thành một chút, thuận tiện làm đội ngũ tiểu đệ của mình cũng khuếch trương một phen.
Tiến độ chủ tuyến đã đến 20%, lại cách thành công gần hơn một bước!
Ta có thể!
Trời tối Sơ Tranh lắc lư về trong tiểu khu, lúc này không ít người cơm nước xong xuôi ra ngoài tản bộ, nhìn thấy Sơ Tranh, trẻ nhỏ và mấy cô gái đều muốn qua sờ sờ.
Nhưng Sơ Tranh ra vào tiểu khu nhiều lần, mọi người đều biết chủ nhân của cô là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, hình như còn là minh tinh…
Cho nên những người này cũng chỉ dám nhìn, không có mấy người dám động thủ thật.
Đi từ trong thang máy ra, Sơ Tranh liếc thấy người đàn ông ngồi trước cửa nhà, hắn cúi đầu nhìn điện thoại di động, toàn thân đều quanh quẩn một cỗ áp suất thấp.
Sơ Tranh hơi chần chờ, đang suy nghĩ xem mình nên lui về thang máy, hay là đi qua.
Thẻ người tốt tức giận thì làm sao bây giờ?
Sơ Tranh còn chưa nghĩ ra, thang máy sau lưng đã khép lại, đi xuống phía dưới.
Sơ Tranh hít sâu một hơi, là thẻ người tốt muốn tìm người khác yêu đương trước, cũng không tính là lỗi của ta! Ta sợ cái gì!
Không phải chỉ là cái điện thoại thôi sao!
Ta đền hắn một trăm cái!
Đại lão không sợ!
Dưới đáy lòng Sơ Tranh làm xây dựng tâm lý xong, nhấc chân đi qua bên kia.
“Nguyệt Bán…” Thương Khí liếc mắt qua nhìn thấy Sơ Tranh, lập tức ngẩng đầu nhìn sang, Sơ Tranh còn chưa kịp phản ứng, Thương Khí đã ôm lấy cô.
Sơ Tranh: “…”
Đây là muốn ngạt chết ta sao?
Sơ Tranh dùng móng vuốt lay lay Thương Khí, thả ta ra!! Sắp chết người… Mèo!
“Nguyệt Bán, em dọa tôi rồi.” Giọng nói của Thương Khí ngột ngạt, đè nén mấy phần run rẩy.
Lúc tìm không thấy cô, Thương Khí suýt chút nữa cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại cô nữa.
Loại cảm giác này làm Thương Khí cảm thấy cực kỳ không ổn, giống như thứ quan trọng nhất của mình đột nhiên biến mất không tìm ra được nữa vậy.
Cho tới bây giờ hắn cũng không phải là người bình thường.
Cần gì phải xoắn xuýt những chuyện kia…
“Tôi không yêu đương.” Thương Khí chôn mặt ở trong lông mềm trên cổ Sơ Tranh: “Chỉ sống cùng em, có được không?”
Sơ Tranh: “…”
Vì sao không yêu đương? Là ta không xứng sao?!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô là mèo. 】
“…” Trách ai hả?
【…】 Chuồn chuồn.
Sơ Tranh dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu người đàn ông, mi thả ta ra trước đã nào, nếu không ta không thể thở được nữa đâu.
Thương Khí cảm nhận được trọng lượng trên đầu, khẽ ngẩng đầu lên: “Nguyệt Bán?”
Sơ Tranh hơi giãy dụa, đại khái lúc này Thương Khí mới phát hiện mình ôm quá chặt, cánh tay hơi buông lỏng, nhưng Sơ Tranh vẫn bị hắn ôm trong lòng.
Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ lọn tóc hắn, vừa chỉ chỉ vào cửa.
Thương Khí đã hiểu ý của cô, ôm cô đứng dậy, mở cửa vào nhà.
“Em đồng ý với tôi, đừng đột nhiên rời đi nữa?” Thương Khí thật sự sợ, sợ thứ duy nhất hắn có thể bắt lấy sẽ đột nhiên biến mất.
Yêu đương… Loại chuyện này, hắn chưa từng nghĩ tới bao giờ.
Lúc ấy tại sao hắn lại muốn nói như vậy, bản thân Thương Khí cũng không nói rõ được.
Nhưng những lời Sơ Tranh đánh ra, hắn lại không cách nào quên đi.
Con ngươi Sơ Tranh chuyển hai vòng, một lát sau gật gật đầu.
Cô cũng không muốn rời đi, chỉ là ra ngoài để tỉnh táo lại mà thôi.
Thương Khí rất nhanh liền dời chủ đề đi, không đề cập đến chuyện này nữa. Sơ Tranh càng không tự tìm phiền toái cho mình, thẻ người tốt không yêu đương với người khác là tốt rồi.
Hai bên ăn ý bỏ qua chuyện này.
–
Dường như Thương Khí sợ cô chạy, vẫn cứ ôm cô mãi, ngay cả lúc ăn cơm cũng không buông cô ra.
Sơ Tranh: “…” Ta như đứa trẻ to xác thế này.
Nhưng ban đêm lúc ngủ, Thương Khí đột nhiên thay đổi điệu bộ kia, đặt Sơ Tranh ở gian phòng rồi đi vào thư phòng.
Sơ Tranh không biết hắn phát điên cái gì, thế là một mèo độc chiếm giường lớn, thoải mái ngủ một giấc.
Mấy ngày kế tiếp Thương Khí đều biểu hiện kỳ kỳ quái quái, ban ngày hết thảy đều bình thường, trời vừa tối là cứ trốn tránh cô.
Sơ Tranh quan sát vài ngày, cảm giác mình bị mạo phạm, có phải hắn ghét bỏ ta rụng lông không!
Nếu như Thương Khí biết ý nghĩ này của Sơ Tranh, đại khái cũng chỉ có thể thở dài.
Thương Khí nằm trong bồn tắm, tay đặt trên trán, hơi nước mờ mịt bốc lên.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra một đường nhỏ, tiếp đó con mèo nhỏ trắng như tuyết lặng yên không tiếng động chui từ khe hở kia vào.
Thương Khí đang suy nghĩ, căn bản không chú ý tới.
Chờ hắn muốn đứng lên, buông tay vắt trên trán xuống, vừa nghiêng đầu liền đối đầu với con mèo nhỏ đứng thẳng người, móng vuốt nhỏ bám lấy mép bồn tắm.
Thương Khí đột nhiên dựa lưng vào bên trong, tiếng nước vang lên sàn sạt.
“Em vào đây khi nào!” Thương Khí nắm lấy khăn mặt bên cạnh, che chắn thân thể: “Đi ra ngoài trước đi.”
Sơ Tranh lắc lắc cái đuôi, không nhúc nhích.
“Nguyệt Bán, nghe lời.” Thương Khí cắn răng: “Đi ra ngoài trước.”
Sơ Tranh dùng điện thoại di động của mình đánh chữ —— Buổi tối anh trốn tránh tôi làm gì?
“Tôi không trốn tránh em.”
—— Không tránh tôi mà không hề vào phòng?
“Tôi phải chuẩn bị cho tuần diễn, cần ca khúc mới.” Lời này Thương Khí không nói lung tung, hai ngày trước hắn xác thực đã nhận được tin tức.
—— Buổi tối?
Thương Khí bình tĩnh nói: “Buổi tối linh cảm tốt.”
—— Ồ.
Sơ Tranh buông móng vuốt nhỏ bám lên mép bồn tắm ra, biến mất ở trong tầm mắt của Thương Khí, chậm rãi đi ra.
Thương Khí nghiêng đầu, thở ra một hơi.
Hắn nhanh chóng đứng dậy khỏi bồn tắm, tùy tiện lau khô, mặc quần áo ra ngoài.
Sơ Tranh nằm ở cuối giường, cái đuôi bị cô dùng móng vuốt nhỏ đè ép.
Hình như rất cô thích đè cái đuôi của mình, không thì chính là hai móng vuốt nhỏ đẩy đến đẩy đi chơi.
“Tôi đến thư phòng…” Thương Khí dời ánh mắt, chỉ chỉ bên ngoài.
Trong thư phòng có ghế có thể nằm, cũng có ghế sofa, không cần lo lắng không có nơi ngủ.
Mấy ngày nay Thương Khí đều ngủ trong thư phòng.
Sau khi Thương Khí nằm xuống, có chút không ngủ được, vất vả lắm mới ngủ được, lại rất nhanh bừng tỉnh, bàn tay đụng phải một chút lông mềm mại, hắn cúi đầu nhìn, nhóc con kia nằm cuộn bên cạnh hắn, nho nhỏ một đoàn.
Thương Khí ngẩn người.
Nó lúc nào vào?
Giằng co gần năm phút đồng hồ, Thương Khí tặng lại chỗ đó cho Sơ Tranh, hắn đến phòng khách.
Nhưng khi hắn lần nữa bừng tỉnh, phát hiện Sơ Tranh lại cùng đến đây…
Cuối cùng Thương Khí không có cách nào, ôm Sơ Tranh trở về phòng.
–
Sơ Tranh bảo các tiểu đệ theo dõi kỹ Hạ Cẩn, không biết Hạ Cẩn tìm ai, ở bên trong mấy ngày đã được thả ra.
Hạ Cẩn không về nơi ở trước đó, mà là ở khách sạn.
Trong lúc đó Thương Vu Thành từng đi tìm Hạ Cẩn hai lần, không biết hai người đã bí mật nói những gì.
Trừ chuyện đó ra, Hạ Cẩn không có bất kỳ dị động gì, cũng rất ít khi ra khỏi khách sạn.
Chạng vạng tối hôm nay, Thương Khí mang theo Sơ Tranh đi ra ngoài cho mèo hoang ăn, khi trở về, Sơ Tranh rơi ở phía sau.
Đằng trước có người vội vã đi tới, giống như đang gấp gáp, Thương Khí quay đầu nhìn Sơ Tranh, không chú ý tới bọn họ, bị người kia đụng vào.
Sơ Tranh phát hiện ra điểm không hợp lý, mau chóng đi tới.
Thương Khí bưng lấy mu bàn tay, phía trên có chút máu.
Sơ Tranh quay đầu nhìn về phía mấy người kia, trong đó có người đang quay đầu nhìn, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, người kia hơi sửng sốt, một giây sau quay đầu lại, cúi đầu chạy.
Sơ Tranh nhìn tay Thương Khí còn đang chảy máu một chút, ánh mắt lập tức phát lạnh.
—— Có chút việc, anh về trước đi.
Sơ Tranh ném lại câu nói này cho Thương Khí, đuổi theo về phía người vừa chạy đi kia.
Thương Khí: “???”
Thương Khí đương nhiên không thể nào để mặc Sơ Tranh chạy như vậy, không quan tâm gì đến tay nữa, vội vàng đuổi theo, vệ sĩ đằng sau thấy ông chủ nhà mình chạy, cũng nhanh chóng đuổi theo.