Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thương Khí bận bịu chuyện tuần diễn, Sơ Tranh thì vội vàng xưng bá toàn thành.
Uy danh của Sơ Tranh đã lan rộng ra ngoài, những con còn chưa bị thu phục, nhìn thấy đội ngũ kia của Sơ Tranh, cơ bản đều không cần động thủ.
Thương Khí có thời gian thì sẽ trở về, nhưng nhiều khi đều vồ hụt, Sơ Tranh cũng không ở nhà.
Thương Khí: “…”
Rốt cuộc ai là mèo! Cứ không thể dính chủ nhân là hắn một tẹo được sao?!
Sơ Tranh biểu thị đương nhiên không.
–
Sơ Tranh lần nữa nghe thấy tin tức của Hạ Cẩn, là sau khi cô thống nhất thiên hạ… Không phải, thống nhất toàn thành.
Hạ Cẩn vẫn luôn bị giam trong bệnh viện tâm thần, có lẽ Thương Vu Thành đã từng thu xếp, Hạ Cẩn sống ở bên trong không tính là tốt.
Chỉ là mấy ngày đầu ý thức của Hạ Cẩn không rõ, đằng sau đã thanh tỉnh lại.
Nhưng lúc ấy gã nói mình không có vấn đề cũng vô dụng, có người bệnh tâm thần nào nói mình là người bình thường mà bác sĩ sẽ tin đâu.
Hạ Cẩn đương nhiên không chịu ở trong đó như vậy, nghĩ trăm phương ngàn kế liên hệ với người gã quen biết.
Kết quả không đợi được người đến cứu gã, ngược lại chờ được mấy vệ sĩ thân hình cao lớn.
Khi Hạ Cẩn bị mang đi, sắc mặt trắng bệch, giống như sắp đối mặt với địa ngục nhân gian.
Vì sao Hạ Cẩn lại đổi thành phố nhiều lần như thế, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì khi Hạ Cẩn vừa có được năng lực kia đã đắc tội với người ta.
Lúc ấy gã vừa học được một chút da lông, tự cho là giỏi, kết quả hại con trai của người ta.
Hạ Cẩn thấy tình thế không đúng, vội vàng chạy trốn.
Sợ bị vị ông lớn kia tìm được mình, Hạ Cẩn làm việc dần dần điệu thấp hẳn đi, lúc này mới dưỡng thành tính tình hiện có.
Chuyện của Hạ Cẩn huyên náo lớn như vậy, vị ông lớn kia sao có thể không nhìn thấy.
Lần này Hạ Cẩn muốn nhảy cũng nhảy không nổi nữa.
–
Trong lúc tuần diễn của Thương Khí diễn ra, Thương Vu Thành từng tới mấy lần, nhưng lần nào người mở cửa cũng là vệ sĩ, không có bóng dáng của Thương Khí, Thương Vu Thành tức giận cũng không có tác dụng gì.
Hạ Cẩn nói trên người Thương Khí có oán khí, nhưng cô không nhìn thấy, cũng không biết những oán kia khí là gì, có thể dùng cách gì giải quyết.
Làm một con mèo không tu luyện mà đã thành tinh, Sơ Tranh biểu thị rất khó.
Cô chỉ muốn yên lặng sờ cái đuôi của mình thôi!
Sơ Tranh còn phát hiện Thương gia xác thực rất xui xẻo, đặc biệt là mỗi lần dính vào chuyện liên quan tới Thương Khí, tất sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng mấu chốt là trừ Thương gia, người khác ở cùng một chỗ với Thương Khí, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thật giống như vận rủi của Thương Khí, chỉ nhằm vào Thương gia.
Tình huống này, dựa theo bộ tu hành mà nói, nhìn thế nào cũng thấy có liên quan đến nhân quả, càng thậm chí hơn là Thương gia thẹn với Thương Khí.
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, gửi nhắn tin cho Đỗ Bái.
[ Nguyệt Bán: Biết đại sư nào lợi hại không? ]
[ Đỗ Bái: Làm sao, muốn tìm đại sư bắt mình à? ]
[ Nguyệt Bán:… ]
Sơ Tranh chuyển khoản cho Đỗ Bái.
Tiền tới sổ sách, Đỗ Bái rất nhanh đi vào trạng thái kinh doanh, trả lời lại tin nhắn.
[ Đỗ Bái: Từng nghe qua mấy người, nhưng có bản lĩnh thật sự hay không thì không rõ. ]
[ Nguyệt Bán: Chúng ta đi xem. ]
[ Đỗ Bái: Chúng, ta? Nhóc không gửi nhầm người đấy chứ? ]
[ Nguyệt Bán: Không có. ]
[ Đỗ Bái: Nếu như Thương Khí biết tôi mang nhóc chạy loạn, sẽ đập chết tôi. ]
[ Nguyệt Bán: Hắn không dám. Đưa tiền. ]
[ Đỗ Bái: Đây chính là nhóc nói nhé! ]
Không biết là câu không dám phía trước, hay là câu đưa tiền đằng sau đả động được Đỗ Bái.
Đỗ Bái mang theo Sơ Tranh đi tìm mấy đại sư nổi tiếng bên ngoài kia, nhưng đáng tiếc trải qua một người một mèo giám định, không phải gạt người thì chính là hiểu chút da lông.
“Đây là người cuối cùng.” Đỗ Bái hữu khí vô lực nằm sấp ở trên bàn: “Tại sao tôi lại từ chối hẹn hò, cùng nhóc chạy đến nơi dã ngoại hoang vu này chứ.”
Đợi nửa tiếng rồi đấy!
Trừ đứa bé trai lúc ban đầu dẫn bọn họ vào, thì chưa từng thấy một người sống nào khác!
Sơ Tranh đoan chính ngồi trên ghế, mắt nhìn thẳng nhìn một bức tranh trong sảnh.
Lại mười phút trôi qua, rốt cuộc có một người đàn ông trung niên đi từ bên trong ra.
Người đàn ông ăn mặc kiểu thời Đường của Trung Quốc, khuôn mặt hòa ái: “Hai vị đợi lâu rồi.”
Đỗ Bái theo bản năng nhìn Sơ Tranh một chút, ông ta nói hai vị… Không phải mình nghe nhầm.
Những người trước đó gặp, đều không hề để ý đến sự tồn tại của Sơ Tranh.
“Chào ngài.” Đỗ Bái nhanh chóng xuất ra tư thái kinh doanh: “Trước đó đã từng nói chuyện với ngài, tôi là Đỗ Bái, đây là Nguyệt Bán.”
Người đàn ông ra hiệu Đỗ Bái ngồi, lời nói lại nói với Sơ Tranh: “Đăng bán hôn thì, nguyệt bán minh thì. Xem ra cô rất quan trọng với hắn nha.”
Chứng hậu lai thì, chính thị hà thì? Đăng bán hôn thì, nguyệt bán minh thì*.
Phiên dịch ra chính là: Khi bệnh tương tư đến, thời điểm mãnh liệt nhất là lúc nào? Là lúc ánh đèn nửa mờ nửa tối, là lúc ánh trăng nửa sáng nửa tỏ.
(Câu thơ này trích trong bài thơ “蟾宫曲·春情/Mặt trăng khúc · Xuân tình” của Từ Tái Tư.)
Khi Thương Khí lấy cái tên này, là lúc bọn họ vừa gặp mặt, đương nhiên sẽ không phải là ý tứ này.
Hắn muốn biểu đạt ý gì?
Sơ Tranh không làm được biểu tình gì, đương nhiên cũng không có biểu tình gì, cho nên lúc này chỉ mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tôi biết hai vị tìm tôi là muốn hỏi chuyện gì.” Người đàn ông cũng không quanh co lòng vòng: “Trong mệnh của Thương tiên sinh hiện quý, đó cũng không phải là Thương tiên sinh cướp. Tôi chỉ có thể nói cho hai vị biết được từng ấy.”
Sơ Tranh không kiêng kị người đàn ông, đánh mấy chữ.
—— Làm sao giải?
Dường như người đàn ông cũng không ngoài ý muốn đối với hành vi của Sơ Tranh, chậm rãi nói: “Phá mà tồn tại.”
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ.
Đỗ Bái lại một chữ cũng nghe không hiểu.
Sau khi bị đưa ra cửa, Đỗ Bái lấy lại tinh thần: “Lời ông ta vừa nói là có ý gì?”
Sơ Tranh thâm trầm nhìn trời một chút.
—— Muốn kiếm tiền không?
Đỗ Bái: “Hả?”
—— Tặng anh cái tập đoàn chơi đùa.
Đỗ Bái: “Á?”
Nếu như Thương Khí không vui bởi vì sự tồn tại của Thương gia, vậy thì làm chúng nó biến mất là được rồi.
Đỗ Bái cảm thấy Sơ Tranh đang nói đùa, nhưng rất nhanh Sơ Tranh liền liên hệ với anh ta, bảo anh ta giúp đỡ đi phá đổ Thương gia, thừa cơ thu mua, cả người đều đần hết cả lên.
“Đó là nhà của Thương Khí…”
—— Cho nên?
“Thương Khí hắn…” Đỗ Bái không biết nên nói thế nào.
Nhiều năm như vậy Thương Khí nhìn như không quan tâm, nhưng hắn thật sự không quan tâm chút nào sao?
—— Bọn họ khỏe mạnh, Thương Khí sẽ xảy ra chuyện, anh chọn một đi.
“…”
Đỗ Bái chọn Thương Khí không hề nghi ngờ.
Thương gia anh ta đã sớm không quen nhìn, nhưng cho dù không quen nhìn thế nào, anh ta cũng chỉ là một người ngoài, không tới phiên anh ta đến quản.
“Vậy chúng ta không nói cho Thương Khí biết à?”
—— Nói cho hắn biết làm gì? Hắn có thể giúp đỡ?
“…” Hình như không thể, nhưng nhóc muốn phá đổ cả nhà hắn, chẳng lẽ không nên nói với hắn một chút sao?
Có Đỗ Bái phối hợp, Sơ Tranh ở phía sau bày mưu tính kế, muốn chơi đổ Thương gia cũng dễ dàng hơn nhiều.
Lúc ban đầu Đỗ Bái cảm thấy con mèo Sơ Tranh tâm quá đen rồi.
Tính toán người ta, vừa hung ác lại vừa cấp tốc, làm cho người ta căn bản không có cơ hội đổi ý.
Đằng sau Đỗ Bái cũng chỉ còn lại một nghi vấn: “Nhóc là mèo thần tài biến thành sao? Không… Nhóc là thần tài sao?”
Sơ Tranh: “…”
Thần tài không dám nhận, dù sao đây là tiền của Vương bát đản.
Ta chỉ là một con mèo công cụ không có tình cảm.
【…】 Không muốn làm nhiệm vụ này, muốn về nhà oa oa oa!
Nó tạo nghiệt gì đây, mà lại chọn phải một ký chủ như thế chứ.
Tiểu tỷ tỷ sát vách có mặn có ngọt, vì sao nó lại phải chịu loại tội này! Giận đến tự bế!