Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Gần đây trên không ít tin tức toàn là tin liên quan tới Thương gia, nhìn từ tin tức trước mắt, thì tình huống của Thương gia rõ ràng không tốt.
Thương Khí tự nhiên cũng nhìn thấy.
Nhưng hắn không để chuyện này trong lòng, Thương gia chết hay sống, hắn không quan tâm.
Hôm nay sau khi Thương Khí kết thúc buổi biểu diễn, đổi lại quần áo của mình, thì nhận được điện thoại của Thương Vu Thành.
“Trong trang viên trên núi kia còn đồ gì của mày không?” Thương Vu Thành không nói nhảm, vừa nghe máy đã là một câu như vậy.
Thương Khí hơi dừng lại, tay cầm di động hơi siết chặt: “Có chuyện gì?”
“Có đồ của mày thì mau thu dọn đi, tòa trang viên kia tao muốn bán.” Thương Vu Thành nói xong, vẫn không nhịn được chửi một câu: “Đều do tai tinh như mày, rốt cuộc Thương gia này đã tạo phải nghiệt gì, mà lại sinh ra một thứ như mày chứ, tao rất hối hận vì lúc đầu không bóp chết thằng nghiệt chủng như mày đi!”
Tút tút tút ——
Trong điện thoại di động truyền ra tiếng tút tút băng lãnh.
Thương Khí bình tĩnh để điện thoại di động xuống, nhìn về phía người trong gương.
Người đàn ông mặt mày xinh đẹp, yên lặng, trừ xinh đẹp, thì dường như không có bất kỳ phong mang gì.
Người trong gương đột nhiên cong khóe miệng lên, gương mặt quạnh quẽ kia trong nháy mắt có sức sống, trở nên càng thêm đẹp hơn.
Trước kia nhận được điện thoại của Thương Vu Thành, kiểu gì hắn cũng sẽ không khống chế nổi mình, bây giờ lại hoàn toàn không có loại cảm giác này nữa.
Hắn càng thêm nhớ nhóc con nhà mình da diết.
Thương Khí nghĩ đến trong trang viên có nhiều thứ xác thực cần phải xử lý, chờ biểu diễn kết thúc, lập tức mua vé trở về.
Trang viên đã một thời gian rồi không có ở người, tích ra một lớp bụi.
Lúc này bước vào nơi này lần nữa, Thương Khí chợt có một loại cảm giác như đã mấy đời rồi.
Hắn bảo vệ sĩ đi thu dọn tầng hầm trước, hắn đi lên phòng đàn trên lầu.
Đàn trong phòng đàn đã sớm bị dọn đi, cả phòng đều trống rỗng.
Thương Khí đứng ở giữa phòng, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì, không biết qua bao lâu, hắn đi đến bên tường.
Bàn tay ấn lấy tường nhẹ nhàng đẩy ra, thình lình xuất hiện một lối đi.
Từ chỗ phòng đàn, có thể thông xuống tầng hầm dưới gác nhỏ.
“Không cần dùng nó nữa…” Thương Khí thấp giọng thì thào.
“Tiên sinh…” Vệ sĩ Lão Đại vội vã chạy tới, vẻ mặt giống như gặp quỷ.
“Sao thế?”
Vệ sĩ Lão Đại: “Ngài vẫn nên tự đến xem đi.”
Bọn họ dựa theo lời Thương Khí nói, đi thu dọn đồ trong tầng hầm.
Nhưng khi bọn họ mở tầng hầm ra, phát hiện bên trong trống rỗng, không có gì cả.
Lần trước tiên sinh đi từ bên trong ra, bọn họ cũng không hề xuống dưới lần nào.
“Khi đến thì đã biến mất?”
“Vâng…” Vệ sĩ Lão Đại: “Tiên sinh, chuyện này là thế nào?”
Thương Khí đứng ở trong đường hầm, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày đó Sơ Tranh đến tìm hắn, là cô làm sao?
“Phong kín nơi này lại, chuyện này không được nói với ai.”
Vệ sĩ Lão Đại lòng tràn đầy nghi hoặc, đồ vật trong này đâu?
Nhưng Thương Khí không truy cứu, anh ta chỉ lấy tiền làm việc làm sao có thể tự chủ trương, vội vàng xử lý theo lời Thương Khí nói.
Khi Thương Khí xuống núi, oan gia ngõ hẹp đụng phải xe của Thương Vu Thành trên đường núi.
Thương Khí bảo vệ sĩ lái xe sang bên cạnh, để cho bọn họ qua trước.
Xe của Thương Vu Thành ngừng lại, gọi hắn một tiếng.
Sau đó xe của hai bên cứ như vậy xa xa đối lập nhau.
Thương Vu Thành muốn Thương Khí xuống xe, nhưng đáng tiếc Thương Khí vững đến một nhóm, ngồi ở trong xe không hề dao động.
Cuối cùng Thương Vu Thành mặt mũi tràn đầy lửa giận xuống xe, dùng lực lớn gõ gõ cửa sổ xe: “Thương Khí, mày xuống đây cho tao.”
Cửa sổ xe chậm chạp hạ xuống, giọng nói từ bên trong bay ra: “Thương tiên sinh, đồ tôi đã thu thập xong.”
“Tao không nói việc này!” Thương Vu Thành nghiến răng nghiến lợi: “Mày có biết tình huống bây giờ của Thương gia là thế nào không?”
“Chuyện của Thương gia, tôi không biết, cũng không muốn biết.” Thương Khí giọng điệu lãnh đạm.
“Mày…” Kỳ thật Thương Vu Thành cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói cái gì, chỉ là ông ta vừa trông thấy Thương Khí, lửa giận lại bốc lên.
Nếu như không có Thương Khí tồn tại, thì bây giờ Thương gia sẽ trải qua những chuyện này sao?
Thương Vu Thành thật sự rất hối hận, hối hận lúc trước đã để hắn sinh ra.
“Thương tiên sinh, không có việc gì nữa thì tôi đi trước.” Thương Khí trực tiếp kéo cửa sổ xe lên, ra hiệu vệ sĩ lái xe.
Nếu nhường đường mà bọn họ còn không đi, vậy thì hắn đi là được rồi.
Suy cho cùng Thương Vu Thành vẫn sĩ diện, không dám làm ra chuyện gì mất thân phận, chỉ có thể lửa giận ngập trời nhìn Thương Khí rời đi.
–
Thương Khí về đến nhà, trong nhà cũng không có bóng dáng Sơ Tranh, hỏi Tiểu Tứ, Tiểu Tứ nói bọn họ vừa về tiểu khu, đang lên lầu.
Thương Khí để điện thoại di động xuống, cửa phòng liền bị người mở ra, Tiểu Tứ đẩy cửa phòng ra, một cục trắng như tuyết bên chân đi tới trước.
“Nguyệt Bán.” Thương Khí nhẹ nhàng gọi cô.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, không có vui mừng, cũng không có ngoài ý muốn, thật giống như hắn vẫn luôn ở trong nhà, chưa bao giờ rời đi.
Loại cảm giác này… Thật tốt.
Sơ Tranh cao lãnh nhảy đến trên ghế sofa, giẫm lên thành ghế ngoài người vào trong lòng Thương Khí.
Đáy lòng Thương Khí một mảnh mềm mại: “Nhớ tôi không?”
Nhớ gì mà nhớ, không phải ngày nào cũng gọi video nhìn sao?
Sơ Tranh miễn cưỡng dùng móng vuốt sờ sờ hắn, xem như đáp lại.
Thương Khí biết tính tình của Sơ Tranh, hắn cũng không phải người nói nhiều, một người một mèo yên tĩnh ngồi đó.
Lần này Thương Khí có hơn mười ngày, sau khi trở về giám sát Sơ Tranh tắm rửa, ăn cơm.
Ngày nào cũng khiến cho Sơ Tranh sống không bằng chết, hận không thể đổi thẻ người tốt.
Sơ Tranh nói chuyện phiếm với Đỗ Bái, ngửi được trong phòng bếp có mùi thơm, đi từ thư phòng ra ngoài.
Thương Khí đứng ở trong phòng bếp đang mở cửa, đang cúi đầu nhìn trong nồi, thỉnh thoảng đảo một cái, biểu cảm nghiêm túc, phảng phất như đang làm một chuyện gì đó thần thánh lắm vậy.
Hương vị càng thêm nồng đậm, Thương Khí tắt lửa đi.
“Vừa định đi gọi em.” Thương Khí quay người thấy Sơ Tranh đứng ở phía sau, vẫy gọi cô tới: “Làm cho em một chút đồ ăn vặt, qua đây ăn thử xem có ngon không.”
Thương Khí đang chiên cá khô nhỏ, hai mặt đều khô vàng, nhìn rất muốn ăn.
Tâm tình của Sơ Tranh lại không phải rất tươi đẹp.
Cho dù cái này không giống như cá khô nhỏ bên ngoài bán, nhưng nó vẫn là cá khô nhỏ!
Có phải là Thương Khí cố ý không!
Thương Khí người này nhìn như tác phong đứng đắn, nhưng từ lúc vừa bắt đầu, hắn đã ác liệt ấn cô vào trong nước…
Thương Khí buông đĩa xuống, xoay người ôm Sơ Tranh lên, cầm một con đưa tới bên miệng Sơ Tranh: “Nếm thử xem?”
Không!
Mơ tưởng!
–
Vả mặt có lẽ sẽ đến trễ, nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng mặt.
Sơ Tranh chậm rãi cắn cá khô nhỏ ngay trên tay Thương Khí.
Ta một đời lừng lẫy!
Thù này không báo không phải đại lão!
Chờ ta…
Sơ Tranh hung tợn cắn một cái, không chú ý tới tay Thương Khí, răng cắn trúng ngón tay, Thương Khí đau đến mức hít một hơi.
“Ăn ngon cũng không cần cắn ngón tay tôi chứ…” Thương Khí bất đắc dĩ, lời còn chưa nói hết, đằng sau đã tự động cách âm.
Vẻ mặt hắn hơi cứng ngắc, một giây sau, có chút bối rối thu tay lại.
Trong lòng bàn tay mang theo một chút cảm giác ướt át, bị ngón tay hắn nắm chặt lại, giấu ở bên người.
Sơ Tranh: “??”
Thương Khí buông Sơ Tranh ra, đứng dậy đi vào trong phòng ngủ: “Tôi nghĩ tới một chuyện cần phải giao phó, em ăn trước đi, tôi đi gọi điện thoại.”
Sơ Tranh giơ móng vuốt chỉ chỉ cái bàn.
Điện thoại lẻ loi trơ trọi để trên bàn.
Vành tai Thương Khí như bị phỏng, quay trở lại túm lấy điện thoại di động rồi vội vàng đi vào phòng ngủ.