Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“A a a, chúng tôi sai rồi.”
“Xin lỗi chị, chúng tôi sai rồi, chúng tôi biết sai rồi, tha mạng, tha mạng!!”
“A a a…”
Sơ Tranh hất tóc dài rũ xuống trước người ra sau lưng, giẫm lên đùi một người, hơi khom người xuống, khuỷu tay chống vào đầu gối: “Mấy người tìm tôi làm gì?”
“Chúng tôi chỉ muốn mượn ít tiền tiêu…”
“Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi không dám nữa.”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi không dám.”
“Chị đại nhân đại lượng, tha chúng tôi đi.”
Mấy người run lẩy bẩy cầu xin tha thứ, kẻ bị Sơ Tranh làm hòn đá kê chân thì nói năng cũng chẳng rõ ràng được nữa.
Loại nơi như thế này, chuyện như chặn đường cướp bóc xảy ra cũng không kỳ quái.
Sơ Tranh đảo mắt qua mấy tên kia: “Chỉ đòi tiền?”
“Chúng tôi không dám, không dám…” Người kia chỉ thiếu dập đầu lạy Sơ Tranh nữa thôi, thân thể run như cái sàng, nhìn có vẻ thật sự sợ thật.
Nhưng mà tay gã lại lặng lẽ dời về phía sau, sờ được đồ vật phía sau, người kia vừa hô hào không dám, vừa nháy mắt với người bên cạnh.
Người bên cạnh đột nhiên bổ nhào vào bên chân Sơ Tranh: “Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi cũng không có cách nào, chị tha cho chúng tôi…”
Gần như là đồng thời, ánh sáng chói mắt phát ra từ chỗ bọn họ.
Sơ Tranh một cước đá văng người, vung tay lên, ngân tuyến cấp tốc dệt thành một tấm lưới, ngăn trước mặt cô.
Mặc dù cô phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị ánh sáng chiếu vào một chút, lượng pin hạ mất không ít.
“Sao cô ta không sao cả?”
“Không phải nói chiếu vào cô ta là được sao?”
“Tao cũng không biết…”
Mấy người dựa vào nhau, một gã đàn ông trong đó trong tay cầm thứ như đèn pin chiếu sáng, ánh sáng phát ra từ chỗ đó.
Thứ này khá giống đèn chiếu sáng khẩn cấp ở chỗ Lệ Thịnh lúc trước, nhưng ánh sáng mạnh hơn rất nhiều.
Cho dù giờ là giữa ban ngày cô cũng cảm thấy chói mắt.
Sơ Tranh xoay cổ tay, mặt không cảm xúc đi qua phía mấy người kia, âm trầm nói: “Các người thật lợi hại.”
“…”
Không!
Bây giờ họ cảm thấy mình sắp chết rồi!
–
Năm phút sau, mấy gã đàn ông thoi thóp nằm rạp dưới đất, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.
Sơ Tranh bắt chéo chân ngồi trên một khối cốt thép bên cạnh: “Thứ này ai cho các người?”
“Tôi không biết…”
“Không biết mà các người đã nghe lời tới đối phó tôi?”
“… Có… Có tiền.” Nếu như biết cô khủng bố như vậy thì bọn họ mới không đến đâu!
Sơ Tranh điều ảnh chụp của Lệ Thịnh ra: “Là người này sao?”
“Không… Không phải.”
Sơ Tranh hơi trầm mặc, tốt xấu gì Lệ Thịnh cũng là chủ của một công ty lớn, không cần tự ra mặt.
Sơ Tranh lại tìm kiếm ảnh của người bên cạnh Lệ Thịnh, lật từng tấm cho bọn họ xem.
Mấy người trừng lớn mắt nhìn, cũng không dám chớp mắt, sợ nhìn lọt, mạng nhỏ của mình khó giữ được.
Sơ Tranh trượt mười mấy tấm, cuối cùng có người chỉ vào ảnh chụp, kích động hét: “Hắn… Là hắn! Chính là hắn!”
Sơ Tranh nhìn một chút, vệ sĩ của Lệ Thịnh…
Sơ Tranh phất tay, màn hình trong không khí biến mất: “Mấy người là người nơi này?”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi không biết gì cả.”
Sơ Tranh: “Biết chỗ này không?”
Người trả lời cũng không nhìn, lắc đầu thành trống bỏi: “Không biết không biết, chúng tôi không biết gì cả…”
Giọng điệu Sơ Tranh âm trầm: “Chắc chứ?”
“…”
Gã không chắc chắn lắm.
Lúc này bọn họ mới nhìn kỹ địa chỉ cho Sơ Tranh.
Rất nhanh có người giơ tay phát biểu: “Tôi biết, ở ngay phía trước.”
“Dẫn đường.”
“Vâng vâng vâng…”
Có người dẫn đường, rất nhanh Sơ Tranh đã tìm được chỗ đó.
Sơ Tranh bảo mấy người này chờ ở bên ngoài, nếu dám chạy sẽ đánh gãy chân từng đứa một.
Sơ Tranh đi từ trong phòng ra, mấy người kia vẫn còn run rẩy co lại ở bên cạnh, không một ai chạy.
Bốn phía giống như có tường trong suốt lấp kín, bọn họ chạy thế nào! Chạy thế nào!
Thật là tà môn, cô gái này là người sao? Bọn họ không gặp ma đấy chứ!
Sơ Tranh lấy ra một tờ giấy, gạch bỏ cái tên phía trên, người này cũng không phải người cô muốn tìm.
Sơ Tranh quay đầu nhìn về phía mấy người sắc mặt xanh xám, ánh mắt hoảng sợ kia: “Bây giờ, dẫn tôi đi gặp kẻ thuê các người.”
“…”
–
Khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận.
Lệ Thịnh họp đến hơn 11 giờ đêm, không cho người khác đi cùng, một mình lên xe.
“Về chung cư.”
Lệ Thịnh quá mệt mỏi, sau khi lên xe trực tiếp nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chờ khi hắn ta phát hiện cảnh sắc xung quanh không đúng, thì đã là nửa tiếng sau.
“Tôi nói về chung cư, chú đi đâu vậy?”
“Lão Chu?”
Người lái xe trước mặt chậm rãi nghiêng đầu lại, đó là một gương mặt hắn ta chưa từng thấy bao giờ, lúc này mang theo chút ý cười: “Chủ nhân của chúng tôi cho mời.”
Giọng điện tử vang lên trong xe lộ vẻ quỷ dị.
Đây là người máy!
Trong lòng Lệ Thịnh cuồng loạn, giơ tay đẩy cửa xe, cửa xe đã sớm bị khóa lại.
Xe này được đặt làm, có thể chống được cả đạn, bây giờ hắn ta muốn ra ngoài thì sẽ không dễ dàng.
“Chủ nhân của các người là ai?”
“Đến nơi thì ngài sẽ biết.”
Lông mày Lệ Thịnh nhíu thành hình chữ xuyên, thấy người máy lái xe phía trước cũng không có hành động gì khác, hắn ta muốn cầu cứu.
“Ngài không nên uổng phí khí lực, ngài không gửi gì đi được đâu.”
[ Gửi thất bại ]
Người máy vừa nói xong câu đó, trước mặt Lệ Thịnh đã bắn ra mấy chữ như thế.
Lệ Thịnh: “…”
Lệ Thịnh đóng tin nhắn lại, cũng không nói chuyện, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nếu bây giờ hắn không làm hại đến mình, thì chứng minh lúc này mình tương đối an toàn, lát nữa không biết sẽ đối mặt với chuyện gì, trước tiên cần phải bảo tồn thể lực.
Lệ Thịnh vốn chỉ muốn bảo tồn thể lực, nhưng không nghĩ tới hắn ta thật sự ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại mình đã bị trói gô, bị ném trong một căn phòng bỏ hoang.
Sao hắn ta lại ngủ thiếp đi?
Không đúng… Nếu chỉ là ngủ thiếp đi, không có khả năng bị người ta trói lại cũng không có cảm giác.
Chắc có lẽ hắn ta ngất đi.
Mẹ!
“Kẹt kẹt —— “
Cửa kim loại cũ nát từ từ mở ra, người máy lái xe kia đi từ bên ngoài vào, trong tay xách theo cái bàn và cái ghế.
Lệ Thịnh lập tức lên tiếng: “Chủ nhân của cậu là ai, bảo hắn tới gặp tôi!”
Người máy dọn bàn ghế xong, một tay chắp sau lưng, một tay thả trước người, hơi khom người: “Như ngài mong muốn.”
Lệ Thịnh nghe thấy phía cổng có động tĩnh, hắn ta ngước mắt nhìn sang.
Hai tay Sơ Tranh đút túi, ngầu lòi đi từ ngoài cổng vào.
“Là cô!”
“Là tôi.” Sơ Tranh kéo cái ghế ra ngồi xuống, tay đặt bên bàn: “Ngoài ý muốn không?” Kinh hỉ không!
“…”
Lệ Thịnh xác thực ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh đã thu liễm lại.
“Em gái, là Phong Diên bảo cô bắt cóc tôi?”
Em gái… Em gái ông nội ngươi!
Sơ Tranh lãnh đạm nói: “Vì sao tôi bắt anh, anh không rõ ràng?”
Lệ Thịnh rất vô tội: “Tôi cũng chưa từng đắc tội với cô mà? Trừ Phong Diên bảo cô làm như vậy, thì tôi thật sự không nghĩ ra được còn có nguyên nhân gì khác.”
Đầu ngón tay Sơ Tranh khẽ gõ mặt bàn: “Vậy tôi giúp anh nhớ lại.”
Lệ Thịnh: “?”
Sơ Tranh vẫy tay với đằng sau.
Người máy canh giữ ở phía sau xoay người lui ra ngoài, một phút sau, nó kéo theo một vật hình người đi vào.