Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đó đúng là người…
Người máy ném người xuống đất.
Sơ Tranh chậm rãi hạ lệnh: “Cho Lệ tổng nhìn mặt một chút.”
Người máy lập tức nắm tóc người kia, nâng đầu lên, đối mặt với Lệ Thịnh.
Gương mặt kia sao Lệ Thịnh có thể không quen… Mặc dù khi trông thấy cô thì đã đoán được có lẽ người này đã bị bắt.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy, vẫn làm cho lòng hắn ta không cách nào bình tĩnh được.
Sơ Tranh: “Lệ tổng nhớ rồi à?”
Sắc mặt Lệ Thịnh dần dần trở nên âm trầm: “Cô muốn thế nào?”
“Anh biết tôi là cái gì?”
“Ha.” Lệ Thịnh đột nhiên cười một tiếng, nhưng vẫn âm u: “Tôi nghe nói Phong Diên dẫn theo một cô gái đến công ty, tôi đã cảm thấy kỳ quái, người như hắn sao lại dẫn con gái đến công ty.”
“… Sự thật chứng minh, tôi nghi ngờ không sai, chắc hẳn cô là trí tuệ nhân tạo đã thức tỉnh ý thức tự chủ đúng không?”
Lúc ban đầu hắn ta chỉ cảm thấy kỳ quái, muốn xem xem là ai có thể lọt vào mắt Phong Diên, làm cho hắn dẫn theo bên cạnh.
Nhưng những thứ điều tra ra được sau đó càng làm cho hắn ta cảm thấy hứng thú.
Sơ Tranh: “Anh tìm người đối phó tôi, là muốn bắt tôi hay là muốn hủy tôi đi?”
Lệ Thịnh: “Cô cảm thấy thế nào?”
Sơ Tranh: “Tốt nhất anh nên trả lời câu hỏi của tôi.”
Lệ Thịnh: “Nếu tôi không trả lời thì sao, cô dám giết tôi sao?”
Sơ Tranh: “Tại sao tôi phải giết anh, có một kỹ thuật có thể cắm Chip vào trong đầu anh, từ nay về sau, anh phải nghe theo lệnh của tôi.”
Con ngươi Lệ Thịnh hơi co rụt lại: “Cô… Cô nói cái gì?!”
Sơ Tranh nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn hắn ta, ở vào tình thế như vậy, ánh mắt kia giống như hiện ra ánh sáng yếu ớt quỷ dị, làm cho người ta nhìn mà phát lạnh.
Tay chân Lệ Thịnh lạnh băng, hàn khí vọt thẳng lên trán.
Lệ Thịnh quát một tiếng: “Cô làm vậy là phạm pháp…”
Ngữ điệu của Sơ Tranh không hề thay đổi, nhẹ nhàng bình tĩnh, không chút chập trùng: “Lệ tổng, anh nói chuyện phạm pháp với tôi?” Ta cũng không phải người, pháp luật không ràng buộc ta được!
“…” Không cách nào phản bác lời cô nói, cô không phải là người, căn bản sẽ không tuân theo quy tắc của con người. Lệ Thịnh cắn răng nói: “Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với cô, không muốn làm hại cô. Nếu như cô liên thủ với tôi, chúng ta sẽ sáng tạo ra một thế giới khác, một thế giới thuộc về chúng ta.”
Sơ Tranh không rõ ý vị lặp lại: “Thế giới của chúng ta?”
“Đúng, thế giới của chúng ta, một thế giới vĩ đại.” Lệ Thịnh hướng dẫn từng bước: “Phong Diên sẽ chỉ hạn chế cô, cô có biết mình lợi hại cỡ nào không? Hắn sẽ không cho cô phát huy tác dụng của mình, chẳng lẽ cô muốn sống cuộc sống như vậy?”
Nó tựa như chìa khoá của chiếc hộp Pandora.
Nó sẽ trở thành truyền kỳ.
“Nhưng người tôi muốn chỉ là hắn.” Sơ Tranh chống cằm: “Thứ khác tôi đều không cần.”
Lệ Thịnh: “???”
Phong Diên có gì tốt?
“Cô thích Phong Diên?”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Không thì thích anh chắc?”
Lệ Thịnh: “Cô biết thích là gì không? Cô có loại cảm giác đó với hắn, chỉ là vì lúc đầu cô là người máy bầu bạn của hắn, trong chương trình thiết lập cô có cảm giác ỷ lại vào hắn, cô không cần những thứ đó.”
“Tôi nên xử trí anh thế nào đây.” Sơ Tranh căn bản không nghe Lệ Thịnh nói gì, chỉ cảm thấy hắn ta quá ồn ào, xử lý trước đi!
Lệ Thịnh: “…” Nói nửa ngày, con hàng này không nghe lọt tai chữ nào hả?
“Anh thích chết thế nào?” Sơ Tranh tốt bụng hỏi hắn ta: “Anh chọn một cái đi, tôi rất dân chủ.”
Lệ Thịnh: “…” Cô dân chủ mẹ cô chứ!
Lệ Thịnh cảm thấy không phải Sơ Tranh đang nói chơi.
Cô thật sự có thể giết chết mình…
“Anh không nói, vậy thì tôi đành để nó tự do phát huy.” Sơ Tranh chỉ vào người máy đằng sau.
Người máy tiến lên túm Lệ Thịnh kéo ra ngoài cửa.
Lệ Thịnh: “!!!”
Mẹ!
Con hàng này thật sự muốn giết chết mình.
Mà lấy năng lực của cô… Cho dù hắn ta chết, chỉ sợ cũng không ai nghi ngờ lên đầu cô được.
Dưới tình thế cấp bách, Lệ Thịnh hét lớn một tiếng: “Cô không muốn biết hung thủ sau màn của vụ nổ ở khách sạn Katis sao?”
Sơ Tranh bảo người máy kéo người về.
“Anh biết?”
Lệ Thịnh ma sát dưới mặt đất lâu như vậy, làn da đau rát: “Tôi nói cho cô biết, cô thả tôi ra.”
Sơ Tranh: “Anh có tư cách bàn điều kiện với tôi?”
Lệ Thịnh: “Vậy thì phải xem cô có cấp thiết muốn biết hay không.”
Sơ Tranh: “Kiểu gì tôi cũng sẽ điều tra được.”
“Chờ cô điều tra được, có lẽ Phong Diên đã…” Lệ Thịnh nghiêng đầu một cái, làm ra dáng vẻ sắp chết, một lát sau khôi phục bình thường: “Không phải Phong Diên rất quan trọng với cô sao? Cô muốn thấy hắn chết?”
“Cũng không phải quan trọng như thế, tôi chỉ là một trí tuệ nhân tạo không có tình cảm.” Sơ Tranh phất tay: “Chôn đi.”
Lệ Thịnh: “!!”
Mẹ mẹ mẹ!!
Sao không đi theo kịch bản chứ!
Người máy túm hai chân Lệ Thịnh, kéo ra bên ngoài.
Lệ Thịnh muốn kêu la, người máy “xì xì xì” phóng điện, mắt hắn ta tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
–
Sơ Tranh đi ra khỏi phế tích thì nhìn thấy Phong Diên vô cùng lo lắng chạy từ lối nhỏ lờ mờ tới.
Người đàn ông có vẻ rất sốt ruột, nắm lấy cánh tay cô, thở nhẹ hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
“Giải sầu.” Sơ Tranh thuận miệng bịa chuyện.
“Loại nơi thế này? Cô có biết tôi…” Phong Diên dừng lại, xoay chuyển câu chuyện: “Đây là khu Hạ thành, cô có biết nguy hiểm cỡ nào không? Cô lại còn chạy đến đây một mình!”
“Sao anh biết tôi ở đây?”
“Có định vị.”
Sơ Tranh: “…” Nếu có định vị, thì sao lần trước không tìm được?
Dường như Phong Diên biết Sơ Tranh đang suy nghĩ gì: “Lần trước Phong Ngô Diệp lắp vào.”
Bây giờ người máy trên thị trường đều có định vị, chủ nhân có thể hoàn toàn nắm rõ vị trí của nó.
Bởi vì Sơ Tranh là Phong Ngô Diệp mới nghiên cứu ra, đưa cho Phong Diên cũng chỉ để hắn làm thí nghiệm, cho nên cũng không lắp định vị.
Lần trước khi chữa trị, Phong Ngô Diệp vội lắp đặt vào cho.
Sơ Tranh nghiêng người qua: “Anh lo lắng cho tôi?”
“… Không có, cô đừng suy nghĩ nhiều.” Phong Diên quay đầu ra.
“Vừa rồi anh rất gấp gáp.” Sơ Tranh sát lại gần thêm.
“… Cô lạc mất thì tôi đi đâu tìm được một trí tuệ nhân tạo như cô nữa.” Giọng nói của Phong Diên dần dần bình tĩnh lại: “Cô biết giá trị của mình, hơn nữa bây giờ tôi là người giám hộ của cô.”
“Anh tự phong còn nghiện dùng.” Sơ Tranh chỉ thiếu trợn mắt trừng một cái cho Phong Diên xem.
Phong Diên: “…”
Phong Diên nhìn xung quanh, khu này đều không ai ở lại, đã sớm bị bỏ hoang.
Cô ở đây làm gì?
“U u u…”
Trong gió hình như có tiếng nghẹn ngào, truyền đến từ trong kiến trúc bị bỏ hoang không xa.
Phong Diên nhìn chằm chằm bên kia: “Cô có nghe thấy tiếng gì không?”
Sơ Tranh ôm lấy cổ Phong Diên, đột ngột hôn qua.
Tiếng nghẹn ngào bên tai Phong Diên biến thành tiếng nổ ầm ầm kỳ quái, trong đầu đều biến thành trống không.
Từ sau buổi yến hội đó, phần lớn thời gian Phong Diên đều tránh Sơ Tranh.
Lúc đầu tâm tình của hắn phức tạp lại xấu hổ, không biết làm sao đối mặt với cô.
Nhưng cô cũng chưa từng nhắc đến chuyện ấy, giống như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì, đó chỉ là ảo giác của hắn.
Hắn cũng thôi miên mình như thế.
Nếu cô không đề cập tới, vậy thì cứ coi như chưa từng xảy ra vậy…
Nhưng giờ này khắc này, Phong Diên biết ngày đó không phải là ảo giác của hắn.
*
Ngày hôm nay tiên nữ cũng đang cố gắng kinh doanh cầu vé tháng đó!