Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
A Quỷ cảm thấy Sơ Tranh nói khá có lý, nhanh chóng đi báo cáo với phía trên một tiếng.
Huyết tộc cao tầng đương nhiên đã từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ họ không mò ra được đám huyết liệp này có mục đích gì.
Đang êm đẹp sao lại muốn vây quét người sói.
Họ cũng không dám tùy tiện có động tác, sợ trúng gian kế của huyết liệp.
Sơ Tranh cung cấp cho họ một tin tức — Thánh khí mà Toàn Tiểu Trúc nói.
Tin tức này truyền về, Huyết tộc lập tức bắt đầu hành động, nhìn tư thế kia là… Muốn đi cướp thánh khí.
Sơ Tranh: “…”
Mấy người có chút tiền đồ được không hả!
Huyết tộc có động tác, thế cục dường như trở nên quỷ dị hơn.
Nhưng trong thời gian ngắn, có lẽ còn chưa đánh được.
–
Hơn nửa đêm Sơ Tranh phát hiện Ấn Bạch không ở bên cạnh, hôm nay cô nhận được điện thoại của phụ thân đại nhân thân thể này, bị răn dạy tới tới lui lui gần ba tiếng đồng hồ.
Nếu không phải từng câu chữ của ông ấy đều lộ vẻ quan tâm, thì Sơ Tranh đã sớm cúp điện thoại rồi.
Vất vả lắm mới cúp điện thoại, ôm con thỏ nhỏ ngủ một hồi, kết quả hơn nửa đêm phát hiện người biến mất rồi…
Sơ Tranh bực bội ngồi dậy, nhìn quanh gian phòng.
Không biết Ấn Bạch dậy bao lâu rồi, bên cạnh cũng đều lạnh rồi.
Sơ Tranh vội vàng đứng dậy ra ngoài, vừa mở ra thì đã nhìn thấy toilet sáng đèn, cửa khép hờ.
Sơ Tranh đẩy cửa ra thì nhìn thấy thiếu niên sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, trên bồn rửa tay đặt một hộp huyết tương đã được mở.
Xung quanh bồn đều dính máu, hỗn hợp với nước, màu sắc phai nhạt đi nhiều, có vẻ hơi kỳ quái.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, con ngươi ngơ ngác của thiếu niên trong nháy mắt hội tụ lên thần thái, hoảng hốt đứng dậy, che dấu vết máu trên bồn rửa tay.
“Anh đang làm gì đấy?”
Sơ Tranh hỏi rất bình tĩnh.
Ấn Bạch mở nước xối sạch những vết máu đó đi, môi mím thành một đường, tiếng nước ào ào, trong đêm đen yên tĩnh trở nên cực kỳ chói tai.
Sơ Tranh giơ tay tắt nước đi, không gian chợt yên tĩnh lại.
Cơ thể Ấn Bạch hơi chuyển, bị Sơ Tranh đè trên bồn rửa tay: “Anh đang làm gì, hả?”
Ấn Bạch không đáp, đầu hơi nghiêng sang bên cạnh.
Sơ Tranh: “Đói bụng?”
Mấy ngày nay cô hỏi Ấn Bạch có đói không, hắn đều nói không đói.
Sơ Tranh thấy hắn rất bình thường, cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao cô có đôi khi cả một tuần không ăn cũng không cảm thấy đói.
Có lẽ mấy ngày đầu là thân thể hắn cần nên đói rất nhanh. Cô cho rằng bây giờ đã tốt lên rất nhiều, cho nên sẽ không đói nhanh như vậy nữa.
Ai biết hơn nửa đêm cô lại nhìn thấy một màn thế này.
“Trả lời em, anh đang làm gì hả?”
Có thể là giọng điệu của Sơ Tranh quá lạnh, Ấn Bạch co rúm lại, đầu chôn xuống thấp hơn, giọng nhỏ như ruồi muỗi: “Anh muốn thử… Thích ứng với hương vị huyết tương, không thể… Không thể uống máu của em mãi được.”
Chắc là rất đau.
Sao hắn có thể như thế mãi được…
Cô đều có thể uống loại huyết tương này, vì sao hắn không thể.
Nhưng mà…
Chỉ có một ngụm nhỏ như vậy, mà hắn đã suýt nôn cả dạ dày ra rồi.
Mặc kệ hắn thử kiểu gì, cũng không thể thích ứng với mùi kia và ép mình nuốt xuống được.
Hắn không làm được.
Thân thể thiếu niên hơi run rẩy, cố gắng co rụt thân thể mình lại, không dám nhìn Sơ Tranh, hô hấp dường như cũng nhẹ đi, sợ chọc giận cô.
Sơ Tranh không nói chuyện, kéo người ra, rửa sạch máu dính trên khóe miệng và tay thiếu niên, trầm mặc ôm người vào phòng.
Ấn Bạch co quắp dưới chăn, đầu ngón chân cũng đang run lên.
Sơ Tranh nằm lên, kéo hắn đến ôm, Ấn Bạch cũng không dám động, thận trọng hít thở.
Ấn Bạch không chịu được bầu không khí kiểu này: “Em… Tức giận sao?”
Sơ Tranh sờ đầu hắn, giọng điệu thản nhiên: “Không có.”
Ấn Bạch hơi hoảng hốt, nắm lấy vạt áo Sơ Tranh, ngửa đầu hôn cô.
Sơ Tranh không né tránh, mặc cho Ấn Bạch hôn giống như chó con, cẩn thận từng li từng tí, ngây ngô lại chọc người ngoài ý muốn, đến khi thiếu niên thò tay vào trong áo cô, cô mới bóp chặt cổ tay thiếu niên.
“Làm gì?”
Giọng nói thiếu niên phát run: “… Em đừng tức giận.” Hắn chỉ thử uống huyết tương mà thôi, vì sao cô lại tức giận, Ấn Bạch không rõ.
“Em không tức giận.”
Cô xác thực không tức giận.
Chỉ là nhìn dáng vẻ thận trọng ấy của Ấn Bạch, có chút… Cảm giác không nói ra được.
Rất phiền.
Sơ Tranh rút tay hắn ra: “Em tình nguyện dùng máu của mình nuôi anh, anh không cần ăn những thứ khác.”
Ấn Bạch hơi sững sờ, đầu rối bời, lời nói cũng không mạch lạc: “Máu của em quý như vậy, anh không thể… Anh có thể thích ứng với những huyết tương kia, anh có thể làm được.”
“Không cần.” Sơ Tranh nắm lấy cổ tay hắn hơi dùng sức: “Anh hút chút máu này, em uống chút huyết tương là có thể bù lại, anh không cần lo lắng.”
Thiếu niên trong lòng hơi đờ đẫn, hô hấp nhẹ nhàng mỏng manh, giống như một chiếc lông vũ, khi phất qua, có thể làm cho lòng người run rẩy theo.
“Hiểu chưa?”
“…”
“Anh không nghe lời thì chúng ta chia tay đi.”
“Nghe… Anh nghe.” Thiếu niên thở dồn dập, âm cuối cũng run lên: “Anh nghe lời, không chia tay.”
Khi Sơ Tranh nói ra hai chữ kia, trong lòng Ấn Bạch phun lên một trận khủng hoảng trước nay chưa từng có, hắn không muốn chia tay cô.
Hắn không thể chịu đựng được chuyện người này rời xa mình.
Ấn Bạch cũng không biết tại sao mình lại có loại tình cảm này…
Rõ ràng thời gian họ quen nhau cũng không dài mà.
“Ngoan. Sau này không được đụng vào thứ như vậy nữa.”
“… Được.” Ấn Bạch thấp giọng đáp một tiếng, lại chậm rãi nói: “Tay đau…”
Sơ Tranh nghe hắn nói đau, lập tức buông tay ra: “Em không dùng lực, sao lại thế…”
Thiếu niên lập tức tránh khỏi tay Sơ Tranh, nhưng Sơ Tranh không nghĩ tới, hắn sẽ tiếp tục thò vào trong áo.
Nụ hôn ngây ngô của thiếu niên lần nữa đánh tới, chặn lời cô muốn nói vào trong cổ họng.
“Ấn Bạch…” Sơ Tranh đè người lại, đau đầu kêu một tiếng.
“Em không muốn anh, còn giận anh sao?” Giọng nói của Ấn Bạch rất nhẹ nhàng, giống như trong đêm có một cơn gió thổi qua, không bắt được cũng không thể tìm thấy tung tích.
Cuối cùng, thiếu niên lại nhỏ giọng bổ sung: “Anh trưởng thành rồi.”
Sơ Tranh trầm mặc vài giây: “Anh biết phải làm sao không?”
“… Hả?” Ấn Bạch hơi ngơ ngác, một hồi lâu nói: “Biết… Biết.”
Trong đầu hắn có khái niệm mơ mơ hồ hồ, chắc là… Chắc là được.
Sơ Tranh buông tay hắn ra, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: “Vậy thử một chút đi.”
Vừa rồi Ấn Bạch đều không cảm thấy xấu hổ, Sơ Tranh đột nhiên buông hắn ra nói thử một chút, ngược lại làm gương mặt hắn nóng lên từng đợt.
–
Sự thật chứng minh chắc là được của Ấn Bạch là hoàn toàn không hỗ trợ, giày vò hơn nửa ngày cũng không có tiến triển mang tính thực chất gì.
Ấn Bạch quẫn bách chôn đầu xuống, không dám nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh kéo chăn che người hắn lại: “Đừng lộn xộn, đi ngủ.”
“Anh… Anh sẽ học.” Ấn Bạch rầu rĩ nói, nhưng lại rất kiên định: “Lần sau anh có thể!”
Sơ Tranh sờ đầu hắn: “Được, lần sau em dạy cho anh.”
Ấn Bạch: “Mới không cần em dạy!”
“…”
Vậy anh còn muốn học với ai?
Ấn Bạch ngược lại rất ngoan, thấy Sơ Tranh không chủ động ôm hắn, ủi ủi, tự cọ tới, mềm mềm hôn cô một hồi, xong rồi mới ngủ.
Có thể là chuyện lúc trước cho hắn chút bất an, con thỏ nhỏ ôm cô rất chặt.
Quần áo trên người vừa rồi đã cởi ra, thân thể của chàng trai rất tinh tế, rõ ràng rất cao, nhưng không khỏi cảm thấy hơi gầy yếu.
Sơ Tranh khẽ thở dài.
Đứa trẻ nhỏ thật khó nuôi.