Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Từ sau ngày đó, Sơ Tranh phát hiện Ấn Bạch chủ động hơn nhiều, đặc biệt là mỗi lần khi ăn, giống như đang “đáp lễ”.
Mà Ấn Bạch cũng thật sự nghiêm túc học học.
Sơ Tranh trông thấy hắn vụng trộm xem video nhiều lần.
Cô vừa đến, thiếu niên lập tức tắt video đi, kéo một quyển sách qua, giả bộ như đang học tập.
Sơ Tranh lười vạch trần hắn, nhưng chẳng mấy chốc Ấn Bạch sẽ phát hiện tư liệu “học tập” của mình biến mất.
Hắn biết có thể là Sơ Tranh xóa, nhưng hắn cũng không dám hỏi Sơ Tranh. Đương nhiên, cũng không dám kiếm về xem nữa.
Ấn Bạch ở bên cạnh Sơ Tranh càng lâu, lá gan cũng lớn hơn một chút, không để ý cẩn thận như trước đó nữa.
Hắn sẽ thảo luận với Sơ Tranh về chuyện mình thích cái gì, ghét cái gì.
Còn đột nhiên xuất hiện cho cô một kinh hỉ.
Sẽ kéo màn cửa làm ổ ở nhà xem phim cùng cô, sau đó nhỏ giọng nói về những điểm mình không thích.
Cũng sẽ dùng điện thoại quay lại một chút chi tiết nhỏ khi họ ở cạnh nhau.
Sơ Tranh đều tùy cho hắn quậy.
Ngay cả A Quỷ cũng cảm thấy tiểu thư nhà anh ta dung túng đến hơi quá mức rồi, thật khiến người ta hâm mộ.
A Quỷ giống như đã trông thấy dáng vẻ phát điên của thân vương…
–
Chiến tranh của huyết liệp và người sói bộc phát vào một tuần sau, không biết huyết liệp biết được cứ điểm của người sói từ đâu, lặng lẽ mò đến cửa nhà người ta, thừa dịp đêm đen gió lớn phát động công kích.
Mặc dù người sói biết huyết liệp sẽ có hành động, nhưng lại tự tin mù quáng rằng cứ điểm của mình sẽ không dễ bại lộ như vậy.
Cho nên khi huyết liệp đánh đến tận cửa, huyết liệp chiếm thế thượng phong.
Khi Sơ Tranh đến thì hai bên đã đánh túi bụi.
“Tiểu thư, sao ngài lại mang cả tiểu chủ nhân đến?” A Quỷ tới trước một bước, thấy Ấn Bạch đi theo bên cạnh cô, kinh ngạc không nói nên lời.
Cục diện này không phải trò đùa đâu.
Huyết tộc họ tùy thời sẽ tham gia chiến đấu.
Mang theo một người không có sức chiến đấu như thế, không phải là vướng víu sao?
Ấn Bạch đi theo bên cạnh Sơ Tranh, trong đôi mắt trong suốt mang theo vài phần cẩn thận và sợ sệt, nghe thấy lời A Quỷ nói, hắn nhấp môi dưới.
Sơ Tranh nắm chặt tay Ấn Bạch: “Tôi có thể chăm sóc tốt cho hắn. Tình huống thế nào?”
A Quỷ “A” một tiếng, thay đổi vị trí lực chú ý, bắt đầu báo cáo thế cục bây giờ với Sơ Tranh.
Bây giờ Huyết tộc không nhìn thấy thánh khí, sẽ không dễ dàng động thủ.
Lúc này người sói và huyết liệp không ai chiếm được chỗ tốt.
Sơ Tranh bảo A Quỷ dẫn đường, đến phía trước xem sao.
Đến phía trước, Sơ Tranh phát hiện người sói và huyết liệp đã dừng lại, mỗi phe đứng ở một bên, hình như đang đàm phán.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vừa rồi A Quỷ đi đón Sơ Tranh, cũng không biết rõ, vội vàng gọi Huyết tộc tới hỏi.
“Là người sói tên Ký Nhất kia.” Huyết tộc nói: “Hắn nói không giao Côi Lam ra, thì sẽ phá hủy thánh khí, không ai chiếm được cả.”
Sơ Tranh: “Không phải huyết liệp muốn hủy thứ đồ chơi đó đi à?” Để Ký Nhất hủy đi không phải tốt sao, bọn họ cũng không cần tự động thủ mà.
Trên mặt Huyết tộc lộ ra một tia trào phúng: “Không phải, huyết liệp cũng muốn.”
Sơ Tranh: “…”
Huyết liệp lấy làm gì?
Để trang trí sao?
–
Lúc trước Ký Nhất không bị huyết liệp bắt được, mà bị mang về chỗ người sói.
Lang Vương là em trai của hắn ta, lúc trước Ký Nhất tranh đoạt vị trí Lang Vương với em trai mình mà thất bại, bất đắc dĩ mang theo thánh khí chạy trốn, bị truy sát một đường.
Trở lại chỗ người sói, Lang Vương ép hắn ta giao thánh khí ra.
Hắn ta vẫn đang kéo dài thời gian.
Không nghĩ tới huyết liệp đánh đến tận cửa, cho hắn ta cơ hội chạy trốn, nhưng đáng tiếc còn chưa chạy được bao xa thì lại bị cuốn vào trong cuộc chiến tranh này.
Bây giờ hắn ta dùng thánh khí để áp chế, người sói và huyết liệp đều không dám động thủ nữa.
Hai bên kiêng kỵ lẫn nhau, Ký Nhất đang suy nghĩ xem làm sao để thoát khỏi đây được, nhưng vào đúng lúc này, trên chiến trường có phe thứ ba xâm nhập.
“Thánh khí không ở trên người Ký Nhất, tôi biết nó ở đâu!!”
Côi Lam toàn thân bẩn thỉu, khuôn mặt trắng bệch, giống như một con thỏ nhỏ đột nhiên xông vào đàn sói, yếu ớt không chịu nổi.
Một tiếng đó của cô ta lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Sơ Tranh sờ cằm, hỏi A Quỷ: “Không phải cô ta đang bị nhốt à?”
“Á… Đúng… Đúng vậy mà.” Bởi vì chuyện lúc trước, Côi Lam bị liên minh Huyết tộc nhốt lại, trong thời gian ngắn sẽ không cho cô ta ra ngoài.
Sơ Tranh: “Vậy sao cô ta lại ở đây?”
“…”
A Quỷ biểu thị iem không biết.
Ký Nhất và Côi Lam trình diễn màn yêu đương sống chết trên chiến trường, Sơ Tranh như có điều suy nghĩ sờ cằm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Côi Lam nói biết chỗ thánh khí đang ở, bảo người sói thả Ký Nhất ra.
Quả thật người sói không tìm được thứ muốn tìm ở chỗ Ký Nhất, Ký Nhất cũng không hé miệng nói cho bọn họ biết thánh khí ở đâu.
Lời Côi Lam nói làm người sói hơi chần chờ.
Côi Lam đưa ra yêu cầu của mình: “Để Ký Nhất tới đây, tôi sẽ nói cho các người biết chỗ của thánh khí!”
“Cô nói trước đi, nếu không thì sao chúng tôi biết cô nói thật hay giả!” Người sói không chịu thả Ký Nhất.
Huyết liệp cũng đồng ý với cách làm của người sói.
Ai biết Huyết tộc này có biết thật không.
Lỡ như lừa bọn họ thì sao?
“Tôi chỉ có một mình, lại chạy không thoát, Ký Nhất cũng đã như thế, các người có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ không đối phó được tôi à?” Côi Lam ngẩng mặt lên, cố gắng làm cho mình có chút khí thế.
Đám người sói liếc nhìn nhau vài lần.
Ký Nhất bị thương rất nghiêm trọng, người sói bên kia thương lượng một lát, quyết định thả Ký Nhất.
Côi Lam đỡ Ký Nhất: “Ký Nhất, anh sao rồi?”
“Em tới làm gì?” Ký Nhất khàn giọng nói: “Em mau đi đi!”
Côi Lam sao mà chịu đi: “Em không thể bỏ lại anh được, không sao không sao, rất nhanh em sẽ mang anh rời khỏi đây.”
Người sói quát một tiếng: “Hai người đủ rồi đấy, thánh khí ở đâu!”
–
Sơ Tranh vốn cho là mình đến xem một vở kịch, ai ngờ đám lửa này lại đốt đến người mình… Không, là đốt đến người Ấn Bạch.
Côi Lam vậy mà lại nói thứ đó ở trên người Ấn Bạch.
Ở đây mặc kệ là huyết liệp hay là người sói, hoặc là Huyết tộc không lộ diện, đều rất xa lạ đối với cái tên này.
Ấn Bạch là ai?
Chỉ có bên chỗ Sơ Tranh, bầu không khí quỷ dị, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên người thiếu niên kia.
“Tiểu… Tiểu thư, tôi không nghe lầm chứ?” A Quỷ run rẩy hỏi.
“Anh lấy đồ của người ta?” Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi người bên cạnh.
Tiểu Bạch Thỏ lắc đầu liên tục: “Anh… Anh không có.”
Hắn hoàn toàn không biết thánh khí gì đó.
Sơ Tranh đảo mắt qua gương mặt Ấn Bạch, trong đầu hiện lên biến hóa của thân thể hắn… Có lẽ nguyên nhân chính là thánh khí này, dẫn đến bây giờ hắn biến thành như vậy.
“Thú vị rồi đấy.” Sắc thái lạnh lẽo trong mắt Sơ Tranh dần dần đậm hơn.
Bên kia Côi Lam tiếp tục nói: “Huyết tộc đang mai phục ở gần đây, chắc cô ta cũng tới, nếu cô ta tới thì Ấn Bạch cũng ở đây, thứ các người muốn tìm đang ở trên người hắn.”
Người sói và huyết liệp giật mình.
Huyết tộc cũng tới?
Côi Lam trực tiếp bán đứng Huyết tộc, Sơ Tranh mơ hồ nghe thấy có Huyết tộc chửi “mẹ nó”.
Côi Lam còn biết mình là Huyết tộc không?
Lại vì một người sói mà bán cả Huyết tộc!
Người sói và huyết liệp không phát hiện xung quanh có gì không đúng, không dám hoàn toàn tin tưởng Côi Lam: “Sao chúng tôi biết được lời cô nói là sự thật?”
Nội tâm Côi Lam hoảng loạn vô cùng, nhưng lại không thể không ra vẻ trấn định: “Nếu thánh khí ở trên người chúng tôi, thì chúng tôi còn chật vật như thế à?”
Dường như người sói cảm thấy Côi Lam nói rất có lý.
Thánh khí người sói và Huyết tộc đều có thể sử dụng, cũng không có hạn chế gì đặc biệt.
Nếu quả thật ở trên người bọn họ, thì sao lại không hề sử dụng để mà chạy trốn…
“Làm sao cô biết đồ ở trên người hắn?”
“Tôi…”
Côi Lam hơi chần chờ, cuối cùng vẫn nói ra.