Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ấn Bạch kịp phản ứng, vội vàng giới thiệu Sơ Tranh với cha Ấn.
Sơ Tranh lễ phép chào hỏi: “Chào chú, cháu là bạn gái của Ấn Bạch, Sơ Tranh.”
Cha Ấn cười ha hả: “Chào cháu chào cháu…”
Thật sự có bạn gái à.
Ôi, làm ông giật cả mình.
Tướng mạo của Sơ Tranh và Gerson có chỗ tương tự, lúc này cha Ấn mới tin tưởng Gerson kia thật sự là anh trai của cô.
Đối với người bạn gái là Sơ Tranh, rõ ràng cha Ấn cực kỳ hài lòng, xinh đẹp có khí chất, mặc dù thái độ hơi lạnh, nhưng rất lễ phép.
“Ai, con cũng lớn rồi, có bạn gái cũng tốt.” Cha Ấn vui mừng vỗ bả vai Ấn Bạch: “Yêu đương cho nghiêm túc nha, đừng ức hiếp con gái người ta.”
Ấn Bạch: “…”
Cha Ấn nói vài câu, bởi vì đi máy bay quá mệt mỏi, nên trở về phòng nghỉ ngơi trước.
Đi tới cửa lại gọi Ấn Bạch đến: “Con bé ở đây sao?”
Ấn Bạch lắc đầu: “Lát nữa con đưa cô ấy về.”
“Ừ, nếu con thật… Thì phải chú ý chút.” Cha Ấn nhắc nhở hắn.
Ấn Bạch: “…”
“Không sao, cha cũng không có ý gì khác, chỉ là bây giờ con còn đang đi học, phải có biện pháp bảo vệ cho tốt, đừng để có con sớm.”
Ấn Bạch nhấp môi dưới, thấp giọng nói: “Con biết rồi.”
Cửa phòng của cha Ấn đóng lại, Ấn Bạch thở phào, hắn nghiêng đầu nhìn sang phía Sơ Tranh.
Người sau tựa ở bên tường, một tay đút trong túi quần, một tay khác cầm điện thoại di động, không biết đang làm gì, ánh sáng của màn hình điện thoại làm tôn lên gương mặt lạnh lùng của cô gái, giống như đè ép băng sương trắng xóa.
Ấn Bạch đi qua, thấp giọng nói: “Anh… Anh đưa em xuống.”
“Ừ.”
Sơ Tranh nhét điện thoại vào trong túi, đi ra ngoài trước một bước.
Ấn Bạch: “…”
Ấn Bạch cúi đầu đi qua thay giày, đứng thay giày hơi phiền phức, thân thể Ấn Bạch khẽ lung lay, bên hông đột nhiên xiết chặt.
Chẳng biết Sơ Tranh trở về lúc nào, đang đỡ bên hông hắn.
Tim Ấn Bạch đập hơi nhanh, nhanh chóng thay xong giày.
Sơ Tranh cũng không buông hắn ra, cứ như vậy ôm hắn đi ra ngoài, xuống lầu.
Mắt thấy sắp đến cổng rồi, trước mắt Ấn Bạch nhoáng lên một cái, phía sau lưng đụng vào tường băng lãnh, Sơ Tranh đè hắn lên trên tường, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Đèn điều khiển bằng âm thanh trên đỉnh đầu đột nhiên tắt đi.
Gần như là đồng thời với khi ánh đèn vụt tắt, Ấn Bạch cảm giác được nhiệt độ trên môi, cảm giác ngang ngược bá đạo khác hẳn lúc trước.
Hô hấp của Ấn Bạch như bị người ta bóp chặt, tứ chi như nhũn ra, không cách nào tránh thoát, chỉ có thể tiếp nhận mưa to gió lớn đột nhiên bộc phát này.
–
Ấn Bạch không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc hắn cảm thấy mình sắp ngạt thở mà chết, thì không khí mới mẻ từ từ tràn vào.
“Đây chỉ là trừng phạt nhỏ, còn lại…” Đầu ngón tay Sơ Tranh điểm lên ngực Ấn Bạch, không nói tiếp.
Nhịp tim Ấn Bạch còn chưa trở lại bình thường, khóe mắt hắn hơi ướt át, lúc này mờ mịt luống cuống nhìn cô.
Sơ Tranh chửi nhỏ một tiếng, quay đầu ra, dắt hắn đi ra ngoài.
–
Xe của Gerson đậu ở cửa ra vào, đằng sau còn có hai chiếc xe nữa.
Đèn đường lờ mờ, nhưng Gerson vẫn chỉ nhìn một chút là thấy màu môi không được bình thường và khóe mắt ướt át còn chưa kịp biến mất của thiếu niên.
Bắt nạt ký chủ của thánh khí như vậy, liên minh biết được nhất định sẽ đánh chết con!
Gerson “chậc” một tiếng, xem như mình không nhìn thấy: “Người ở phía sau.”
Sơ Tranh dắt Ấn Bạch lên chiếc xe đằng sau.
Gerson trói gô Lâu Minh, miệng bị bịt, chỉ có thể a a.
Gerson chống vào cửa xe, nhìn vào bên trong: “Sao cậu ta lại đắc tội với con thế?”
Sơ Tranh: “Cha, có phải cha từng nói muốn tìm cho con một người bạn đời để sinh hạ hậu duệ thuần huyết không?”
Gerson nhíu mày, nhìn Lâu Minh một chút, cười nói: “Đúng là cha từng nói, nhưng đó đã là chuyện từ bao lâu trước kia rồi?”
Lúc ấy tên tiểu bạch kiểm này còn chưa xuất hiện.
“Nói cách khác, bây giờ cha không có quyết định này?”
“A, cha ngược lại thì có đấy, nhưng con đồng ý chắc?” Gerson hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Ấn Bạch: “Dù sao tuổi thọ của nó cũng chỉ được mấy chục năm, cha chờ được.” Chờ hắn chết, lại tìm bạn đời thuần huyết cho bảo bối!
“Vậy ở đây không còn chuyện của cha nữa, con không tiễn cha.” Sơ Tranh đóng cửa xe lại.
Gerson đập cửa sổ xe: “Đừng đùa quá mức, không tiện bàn giao đâu.”
–
Sau khi Gerson rời đi, Sơ Tranh nhìn về phía Lâu Minh: “Tôi đã cảnh cáo anh đừng trêu chọc hắn, sao anh không chịu nghe lời chứ?”
Lâu Minh: “…”
Sơ Tranh kéo băng dán dán miệng Lâu Minh ra: “Bản thân anh từng nói những gì, mau xin lỗi hắn đi.”
Lâu Minh khẽ cắn môi: “… Xin lỗi.”
Lâu Minh cũng không thích Sơ Tranh gì lắm, chỉ là trong gia tộc cảm thấy nếu bọn họ kết hợp thì sẽ có huyết tộc càng hoàn mỹ hơn được sinh ra thôi.
Chỉ là hắn ta không nghĩ tới, cô lại quan tâm đến nhân loại này như vậy.
Ấn Bạch choáng váng cả người, không biết sao lại phát triển thành thế này.
Sơ Tranh ôm thiếu niên nói: “Nếu như chưa hết giận, thì em tìm một chỗ cho anh đánh hắn một trận.”
Lâu Minh: “…” Đậu má!
Ấn Bạch hoàn hồn, lắc đầu: “Không… Không cần.”
Sơ Tranh có chút thất vọng: “Thật sự không cần?”
Ấn Bạch lắc đầu thành cái trống bỏi.
“Được rồi.” Sơ Tranh không bắt buộc Ấn Bạch, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lâu Minh như vậy.
Ai bảo hắn ta nói lung tung.
Nói lung tung cũng phải trả giá thật lớn!
Lâu Minh bị đẩy xuống xe, lăn đến ven đường, xe nghênh ngang rời đi trong ánh mắt phẫn nộ của hắn ta, hắn ta bị phun cho một mặt khói.
“Mẹ!”
Lâu Minh tức giận mắng một tiếng, trước mắt đột nhiên tối lại.
Lâu Minh nhìn theo bóng râm qua, vừa vặn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Gerson.
“…”
Gerson đỡ Lâu Minh lên, giống như một trưởng bối, ngữ trọng tâm trường khuyên: “Nhóc con sao lại không kiên nhẫn như vậy? Cậu suy nghĩ xem, tiểu bạch kiểm nó nuôi chỉ là một nhân loại, có thể có bao nhiêu thời gian? Cậu chờ thêm mấy chục năm thì làm sao?”
Lâu Minh: “…”
Chú đến để nói với tôi chuyện này à?
Gerson căn bản không có ý định buông Lâu Minh ra, ôm bả vai hắn ta, cười híp mắt nói: “Đi, anh họ cẩn thận tâm sự với cậu.”
Lâu Minh nghe thấy từ “anh họ” ấy thì trong đầu chỉ còn lại một chữ: Xong.
Lâu Minh chỉ hi vọng trong gia tộc có người phát hiện hắn ta biến mất, nhanh chóng đến vớt người.
–
Một bên khác.
Trong xe yên lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ngoài cửa sổ, bóng sáng vạch ra từng dòng từng dòng ánh sáng lung linh trên cửa sổ xe, làm hình dáng của thiếu niên khi rõ khi mờ.
Bầu không khí quá kiềm chế, Ấn Bạch ngột ngạt đến khó chịu.
Hắn thận trọng vươn tay, dây lụa giữa cổ tay lộ ra trong tay áo, hắn níu vạt áo Sơ Tranh.
“Bảo Bảo…”
Sơ Tranh liếc mắt nhìn qua một chút, lại lạnh lùng thu tầm mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thần sắc Ấn Bạch trắng bệch đi mấy phần.
Ngay lúc hắn không biết làm sao, giọng nói của Sơ Tranh chậm rãi vang lên: “Ấn Bạch, em đã từng nói với anh, không nên tin tưởng người khác, anh có nhớ không?”
“… Nhớ.”
“Cho nên sao thằng đần… Lâu Minh kia tới tìm anh, anh không nói cho em biết?”
“…” Tay Ấn Bạch túm lấy vạt áo Sơ Tranh siết thật chặt, túm cho vạt áo của cô cũng thay đổi hình dạng: “Anh… Không tìm được cơ hội thích hợp.”
Hắn vẫn muốn hỏi, nhưng mỗi lần chỉ cần nghĩ đến, nếu như hắn hỏi ra, mà cô nói với mình lời người kia nói là sự thật, thì hắn nên làm gì?
Cho nên thời gian dài như vậy, hắn vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.