Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Biết sai chưa?”
Ấn Bạch cắn môi, thấp giọng nhận sai: “… Biết rồi.”
Giọng điệu của Sơ Tranh vẫn lãnh đạm như cũ: “Sau này gặp phải chuyện như vậy thì nên làm thế nào?”
Ấn Bạch: “…”
Trong xe đột nhiên trở nên trầm mặc, cách khoảng một phút đồng hồ, Ấn Bạch nhỏ giọng nói: “Nói cho em biết…”
Sơ Tranh giơ tay: “Tới đây.”
Ấn Bạch buông lỏng trong lòng, mau chóng chuyển tới, ôm lấy eo Sơ Tranh, thận trọng hỏi: “Em còn tức giận sao?”
“Không có.” Đại lão sao có thể tức giận chứ!
“Rõ ràng em có…” Khí thế trên người cô cũng trở nên không giống, rất đáng sợ.
Sơ Tranh dữ dằn uy hiếp: “Em nói không có là không có, anh nói nhảm nữa xem.”
“…”
Ấn Bạch không dám nói tiếp nữa, yên tĩnh ôm chặt cô.
–
Sau chuyện lần này Ấn Bạch chưa từng gặp lại người tên Lâu Minh kia nữa.
Chuyện hắn có bạn gái bị cha Ấn biết được, tất nhiên mẹ Ấn cũng sẽ biết, Ấn Bạch bị căn dặn một trận.
Cha mẹ như vậy là đã đồng ý cho họ ở bên nhau.
Ấn Bạch phát hiện từ đó về sau, đồ trong nhà dần dần nhiều lên, quần áo của cô, sách, đồ vật nhỏ có thể thấy được ở khắp nơi.
Lúc này Ấn Bạch mới hiểu lúc trước mình nghĩ nhiều quá rồi.
“Bảo bảo, chúng ta đi xem phim đi.” Ấn Bạch bám lấy khung cửa: “Chính là phim lần trước em mua vé đấy.”
“Không đi.” Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
Ấn Bạch buông khung cửa ra, đi vào bên trong: “Em còn tức giận sao?”
Sơ Tranh cũng không ngẩng đầu, từ chối liên tiếp ba câu: “Không tức giận, không rảnh, không đi.”
Ấn Bạch hơi trầm mặc, lá gan rất lớn kéo tay Sơ Tranh ra, ngồi vào trong lòng cô, giơ tay lật quyển sách mà cô đang đọc.
“Em đọc gì thế…” Ấn Bạch nhìn tên sách bị che lại, kinh ngạc đọc: “Huyết tộc kinh tế học… Huyết tộc còn có cái này?”
“Vì sao không có.” Sơ Tranh ôm một cục lông xù, nhịn không được sờ sờ, sau đó thì không dừng được.
“Chỉ là hơi ngoài ý muốn…” Ấn Bạch xấu hổ cười cười: “Trước kia anh vẫn cho là Huyết tộc là kiểu sống trong lâu đài cổ trong rừng sâu nước thẳm.”
Ai biết Huyết tộc người ta hoàn toàn không phải.
Mở công ty, làm minh tinh, làm luật sư, vân vân, người ta chơi còn thành công hơn con người nhiều.
Sơ Tranh nghiêm túc sờ lông mềm, đối với câu hỏi của Ấn Bạch thì không để tâm đáp: “Huyết tộc cũng phải đuổi kịp thời đại, nếu không thì sẽ bị thời đại vứt bỏ.”
Làm sinh vật có thể sinh tồn mấy trăm năm, bọn họ mới không trốn trong một góc âm u mà sống đâu.
Chỉ có sống ở trong thời đại, theo kịp tiến bộ của thời đại, thì chủng tộc này mới có thể tồn tại sống sót mãi.
Ấn Bạch “ừ” một tiếng, nghiêng đầu sang ôm lấy cô, hôn lên gò má cô: “Vậy chúng ta đi xem phim nhé?”
Sơ Tranh: “…”
“Đi nha, có được không.” Ấn Bạch ngoan ngoãn nhìn cô, mềm giọng nhận sai: “Anh muốn đi, lần trước là anh sai.”
Ngón tay Sơ Tranh khẽ câu, gấp sách lại, cô dựa người vào thành ghế, khẽ nâng cằm lên, tặng cho Ấn Bạch một ánh mắt.
Mới đầu Ấn Bạch còn nghi hoặc, một lát sau kịp phản ứng, trên mặt lập tức nhiễm lên màu đỏ ửng, tiếp đó vành tai cũng đỏ bừng một mảnh.
Hắn cẩn thận tiến tới hôn cô.
Mấy phút sau, Ấn Bạch nhỏ giọng hỏi: “Được… Được không?”
“Đi thay quần áo.”
Đôi mắt Ấn Bạch sáng lên, sự mừng rỡ trực tiếp bò lên gương mặt, hắn nhanh chóng hôn Sơ Tranh một cái, về phòng ngủ thay quần áo.
Phim đã chiếu được một thời gian rồi, nên người xem cũng không nhiều lắm.
Trong phòng chiếu phim ngồi vụn vặt một số người, xung quanh Sơ Tranh và Ấn Bạch ngược lại có không ít người, dù sao cũng thuộc về vị trí tốt nhất để xem phim mà.
“Đại lão.”
Toàn Tiểu Trúc ôm hộp bắp rang, đột nhiên nhô đầu lên từ phía sau.
“Thật trùng hợp, lại gặp hai người ở đây.”
“Chào cô.” Ấn Bạch lễ phép chào hỏi.
“Chào anh chào anh.” Toàn Tiểu Trúc thân thiện đưa bắp rang lên, vui vẻ chia sẻ: “Hai người ăn không?”
Sơ Tranh: “Không ăn.”
Ấn Bạch cũng lắc đầu.
Hắn cũng không dám ăn đồ của người khác.
“Ồ.”
Đằng sau còn có người vào rạp, Toàn Tiểu Trúc không tiện nói chuyện với họ mãi, đành phải ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Sơ Tranh quay đầu hỏi Ấn Bạch: “Muốn ăn không?”
“Có thể… Có thể chứ?” Ấn Bạch chớp mắt, hơi muốn, sau đó lại thất vọng: “Nhưng anh không ăn được…”
Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn: “Ngồi ở đây chờ, em đi mua cho anh.”
“Không… Không cần, dù sao anh cũng không ăn được.”
“Ngửi một chút đỡ thèm.”
Ấn Bạch: “…” Còn có thể vậy nữa à?
Sau khi Sơ Tranh rời đi, Toàn Tiểu Trúc lại ngoi lên: “Anh trai, đại lão rất hung dữ với anh sao?”
Ấn Bạch giật mình: “Không, không có, cô ấy rất tốt với tôi.”
“Thật sao? Anh không sợ cô ấy sao?” Toàn Tiểu Trúc tò mò.
Ấn Bạch a một tiếng, hơi xấu hổ: “Thật ra có một chút… Nhưng cô ấy rất tốt với tôi.”
“Ai.” Toàn Tiểu Trúc lắc đầu chậc chậc hai tiếng, làm chim hoàng yến của đại lão thật khổ nha.
Toàn Tiểu Trúc thấy Sơ Tranh trở về, vội vàng ngồi trở lại.
Sơ Tranh đưa bắp rang cho Ấn Bạch, coca thì trực tiếp đưa cho Toàn Tiểu Trúc đằng sau.
Toàn Tiểu Trúc thụ sủng nhược kinh, giơ hai tay đón: “Đại lão, cô mời tôi uống sao?”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Tặng kèm.”
“…”
Sao lúc cô ấy mua thì không được tặng kèm?
Đại lão đúng là không giống nha.
Ấn Bạch ôm bắp rang, ngửi mùi hương thơm ngọt kia, thật sự rất muốn ăn, nhưng nghĩ đến mùi vị này sau khi ăn vào sẽ bị cơ thể chán ghét, cũng chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống.
Phim có một phần rất cảm động, Toàn Tiểu Trúc ở phía sau khóc bù lu bù loa.
Sơ Tranh nhìn Ấn Bạch một chút.
Ấn Bạch đang lặng lẽ giơ tay lau mắt, bên tai đột nhiên vang lên một câu: “Khóc?”
Hắn vừa nghiêng đầu thì đã đối đầu với đôi mắt gần trong gang tấc, nhịp tim Ấn Bạch đập “thình thịch” rất nhanh, một hồi lâu sau mới lắc đầu: “Không có…”
Sơ Tranh sờ lên gương mặt thiếu niên, đầu ngón tay cọ cọ ở đuôi mắt hắn mấy lần: “Không khóc là tốt rồi.”
Ấn Bạch: “…”
Mặc dù hắn cảm thấy hơi buồn, nhưng còn chưa đến mức khóc mà.
Vì sao cô lại cảm thấy mình sẽ khóc?
Hắn lại không phải bé con…
Phim kết thúc, bắp rang trong tay Ấn Bạch vẫn còn đầy, Sơ Tranh đưa nó cho Toàn Tiểu Trúc.
Toàn Tiểu Trúc: “…”
Không phải, đại lão, cô không ăn thì mua nó làm gì?
Toàn Tiểu Trúc xem phim xong còn có việc phải làm, cho nên không ở lại thêm, rất nhanh đã chạy mất.
Sơ Tranh nhìn thời gian: “Về nhé?” Về làm chút chuyện khác nha!
Ấn Bạch nhìn hai bên một chút: “Chúng ta có thể đi bộ về không? Dù sao cũng không xa…”
Sơ Tranh hít sâu một hơi, nắm tay Ấn Bạch đi về.
Lúc này cũng chưa muộn lắm, cửa hàng trên đường phố đều mở cửa, tỏa ra ánh sáng lung linh, rực rỡ muôn màu.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Ấn Bạch nhịn không được nhìn thêm vài lần, mùi sữa thơm nồng đậm, nhóc con giống như bị hấp dẫn, không dời nổi bước chân.
Sơ Tranh: “Mua cho anh một cái nhé?”
“Không… Không cần.” Ấn Bạch nhanh chóng kéo Sơ Tranh đi: “Không cần lãng phí, dù sao anh cũng không ăn được.”
“Anh thích…”
“Về sau anh không thích gì nữa cả.” Ấn Bạch đột nhiên nói: “Anh chỉ thích em.”
Hắn đã mất đi tất cả những cảm nhận của con ngươi, bây giờ người duy nhất có thể làm cho hắn cảm thấy vui vẻ cũng chỉ có cô.
Sơ Tranh sững sờ, một lát sau nắm chặt thiếu niên tay: “Ừ.”