Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cảm thấy Bạch Tẫn Ý thật sự rất chó.
Đến lễ đính hôn của cô rồi, mà anh ta cũng không quên chuyện sắp xếp công việc tiếp theo cho cô.
Đất nước diễn ra hoạt động mà anh ta cho Dạ Mị thư mời, vừa vặn hai ngày trước anh ta từng đề cập đến rồi, bảo cô đến đó một chuyến.
Sau khi bị cô từ chối ngay lập tức, anh ta lại nghẹn lâu như thế, sau đó phun ra một chiêu thế này!!
Không làm việc anh ta sẽ chết sao?
Sơ Tranh thấy Dạ Mị nhìn tấm thư mời kia hồi lâu, mặc dù không biết là gì, nhưng tài nguyên móc ra từ tay Bạch Tẫn Ý, chắc chắn sẽ không kém.
“Anh muốn đi thì đi.”
Dạ Mị ngẩng đầu, trong mắt như có gợn sóng mềm mại dịu dàng: “Được chứ?”
“Ừ.”
Dạ Mị cất thư mời đi.
Hắn muốn tham gia hoạt động kia… Nhưng hắn càng muốn đi nghỉ phép cùng Sơ Tranh hơn.
Mấy năm này, thời gian hắn ở bên cô quá ít.
“Vì sao em không nói cho anh biết trước?” Dạ Mị nghĩ đến chuyện ngày hôm nay.
“Tại sao phải nói cho anh biết trước?”
Dạ Mị nghẹn họng.
“Đây là chuyện của hai người chúng ta, không nên nói cho anh biết sao?”
“…” Nói cho anh lại không có tác dụng gì.
Sơ Tranh không đáp bằng câu này, mà là sau khi thu thập hết một vòng trong đầu, chân thành nói: “Em muốn cho anh một kinh hỉ.”
Dạ Mị bất đắc dĩ cười cười: “Kinh hãi lớn hơn cả kinh hỉ đấy. Em không nghĩ tới chuyện lỡ như anh không muốn thì sao à?”
Sơ Tranh nhìn hắn.
“Anh chỉ ví dụ thôi.”
Ánh mắt Sơ Tranh dần dần trở nên lạnh.
“… Ngài cứ xem như anh chưa nói gì đi. Sao anh có thể không muốn chứ.”
Lúc này Sơ Tranh mới thu tầm mắt lại: “Thay quần áo đi, xuống dưới gặp khách.”
Dạ Mị “ừ” một tiếng, đi sang bên cạnh thay quần áo.
Vừa rồi Sơ Tranh đã thay xong quần áo, đứng ở một bên chờ hắn, thuận tiện xem điện thoại.
Sau đó thì nhìn thấy bài Weibo mà Dạ Mị đăng.
【 Thu: Vinh hạnh của anh. // Dạ Mị V: Sơn hà thịnh yến, nhân gian muôn màu, không thể may mắn tương phùng, nhưng tôi may mắn tình cờ được gặp em, người đứng trên cả sơn hà nhân gian. @Thu 】
Sơ Tranh cất điện thoại, nhìn về phía người đàn ông đang thắt cà vạt.
Người đàn ông nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh, chạm vào ánh mắt cô, khóe miệng lập tức cong lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
–
Dạ Mị đính hôn với Sơ Tranh, rồi cùng cô ra nước ngoài nghỉ phép, khi trở về thì đã là một tháng sau.
Chuyện đính hôn vẫn có ảnh hưởng nhất định với hắn.
Nhưng tài nguyên hắn sẽ không thiếu.
Mà Sơ Tranh bắt đầu dẫn hắn có mặt ở một số trường hợp có truyền thông công cộng, độ hot của hai người rất cao.
Fan CP cũng dần dần tăng nhiều.
Xem Weibo của Sơ Tranh và Dạ Mị, chính là muốn xem xem có kẹo ăn không.
Khi hai người đều không kinh doanh, thì mọi người cũng chỉ có thể tự đi đào Weibo lúc trước.
[ Đột nhiên tìm đến chỗ hoa này, hoa này cũng là do Thu tổng tặng sao? ]
[ Hu hu, yêu rồi yêu rồi, hoa này không phải là đang thổ lộ đấy à. ]
[ Lúc ấy họ đã ở bên nhau rồi, xem như… Lúc ấy ca ca vẫn chưa nổi tiếng đâu. ]
[ Cho nên những kẻ đến sau ấy dựa vào cái gì mà cảm thấy ca ca không nên yêu đương chứ, người ta phát hiện ra khối ngọc thô chưa được mài dũa là ca ca, nâng anh ấy lên, như vậy mấy người mới có thể trông thấy anh ấy đấy. ]
[ Xin hãy cho tôi một Thu tổng đi, tôi không muốn cố gắng nữa. ]
Đương nhiên cũng có một bộ phận nói Dạ Mị dựa vào Sơ Tranh mà leo lên, nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Vấn đề này, phóng viên cũng có nhắc đến.
Lúc ấy Dạ Mị chỉ cười cười, không trả lời.
Dạ Mị tưởng là vẫn sẽ có người hỏi, cũng đã nghĩ kỹ nên trả lời như thế nào rồi, kết quả từ sau lần đó thì hắn không hề gặp phải câu hỏi kia lần nào nữa.
Gần đây Dạ Mị quay xong một bộ phim, Kim Lân Khai cho hắn nghỉ ngơi một tháng.
Dạ Mị không phải ở nhà chơi với Mễ Mạch, thì là dắt Mễ Mạch đi đón Sơ Tranh tan tầm.
Dù sao bây giờ cũng đã đính hôn rồi, cho nên không cần phải lén lút nữa.
Sau khi đón Sơ Tranh tan tầm, Dạ Mị đi ăn cơm cùng cô, sau đó bảo cô cùng mình dắt chó đi dạo.
Sơ • cá muối cũng không muốn động lắm • Tranh: “…”
Sơ Tranh cảm thấy đây không phải dắt chó, là chó đang dắt họ!
“Chúng ta về nhà vận động đi.” Sơ Tranh thật sự không muốn đi, dắt Dạ Mị đi về.
“Về nhà vận động thế nào?” Dạ Mị không hiểu.
Sơ Tranh rất tự tin: “Em dạy cho anh.”
Mới đầu Dạ Mị không nghĩ lung tung, mãi đến khi về tới cửa nhà, hắn mới phản ứng được.
–
Tối hôm qua Sơ Tranh chơi đùa có hơi lâu, sáng nay ngủ đến tận 10 giờ.
Cô giơ tay sờ sờ bên cạnh, không sờ được gì cả.
Sơ Tranh xoay người ngồi dậy, giơ tay cào tóc, nhìn quanh gian phòng một vòng.
【 Tiến độ thu thập tư liệu 68%… 】
Sơ Tranh: “…”
Lúc trước cô đã bảo Dạ Mị sờ hết toàn bộ đồ vật bên cạnh cô một lần, nhưng cũng không thấy thứ đồ chơi này nhảy ra.
Lúc này sao lại đột nhiên nhảy ra?
Sơ Tranh đang suy nghĩ, thì thấy Dạ Mị đi vào, trong tay cầm một quyển sổ.
Nhìn rất cũ kỹ.
“Tiểu Sơ, đây là nhật ký của em sao?” Dạ Mị thấy cô dậy rồi, giơ quyển sổ lên hỏi: “Vừa rồi không biết Mễ Mạch tha từ chỗ nào ra.”
Sơ Tranh: “…”
Của nguyên chủ đó.
Sơ Tranh nhớ tới lúc ấy khi dọn nhà, đúng là có một vài thứ trực tiếp bị bỏ vào phòng để đồ.
Sơ Tranh nói: “Anh cất đi, rảnh rỗi thì lấy ra cầm nhiều nhiều.”
Dạ Mị: “…”
Lấy ra cầm nhiều nhiều là có ý gì?
“Tốt nhất đừng đọc.” Sơ Tranh lại nhắc nhở một câu.
Dù sao cũng là nhật ký của nguyên chủ.
Dạ Mị vừa định mở ra bỗng ngừng tay lại.
Sau đó Dạ Mị phát hiện ngày nào Sơ Tranh cũng giám sát hắn cầm quyển sổ kia một hồi, còn nghiêm khắc hơn cả phụ huynh giám sát con cái mình làm bài tập nữa.
Cũng có lúc Dạ Mị tò mò, muốn mở ra xem bên trong viết những gì.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến Sơ Tranh, chỉ có thể từ bỏ thôi.
–
Ở thế giới này, sau khi Dạ Mị lấy được giải thưởng cao nhất thì đã tuyên bố sau này mỗi năm chỉ quay một bộ phim truyền hình hoặc là phim điện ảnh.
Cũng không tham gia bất kỳ hoạt động gì nữa, lại càng không nhận đại ngôn.
Trên buổi họp báo có người hỏi hắn vì sao.
Dạ Mị không hề tị húy mà nói: “Thu tổng tiêu nhiều tiền vào tôi như vậy, đương nhiên tôi cũng phải nỗ lực dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh Thu tổng, nếu không thì không phải tiền của cô ấy tiêu trắng rồi sao?”
Ý cơ bản chính là: Tiêu bao nhiêu tiền mua được bấy nhiêu phục vụ.
Khi Dạ Mị xuống thì bị anh Phi nhắc: “Sao lời gì cậu cũng dám nói vậy!”
“Mọi người đều biết cả rồi, em có nói hay không cũng không có gì khác biệt.” Dạ Mị vô tội giơ tay.
Anh Phi ngập ngừng: “Cậu thật sự quyết định như vậy sao?”
Dạ Mị gật đầu, đưa mắt nhìn về phía chân trời nơi phương xa: “Em muốn có nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về sơn hà nhân gian của em.”
Anh Phi thở dài.
Dạ Mị cười cười: “Anh Phi, anh tìm người mới dẫn dắt đi.”
Anh Phi sững sờ, một lát sau ngượng ngùng: “Cũng không phải cậu rời khỏi giới giải trí luôn, một năm cậu còn có mấy tháng quay phim cơ mà.”
Dạ Mị vỗ vỗ vai anh Phi: “Anh Phi, anh làm được mà.”
Phi Ca: “…”
Anh ta cảm thấy mình không thể.
Nếu như anh ta làm được, thì sao lúc trước lại không thể đưa Dạ Mị đi lên được.
“Không phải anh Kim dạy anh không ít thứ sao, nếu nhưng anh vẫn cảm thấy chưa được, thì bảo anh Kim dạy anh thêm đi.” Dạ Mị đưa ra một đề nghị cho anh Phi. Thật ra hắn cảm thấy anh Kim rất tốt.
Anh Phi nghĩ đến cảm giác sợ hãi khi bị trợ lý Kim chi phối, lập tức run rẩy một cái.
Anh ta cảm thấy mình lại được rồi.
Anh Phi: “Được được được, trong lòng tôi nắm chắc mà, mấy năm nay phúc lợi Thu tổng cho cũng không ít, cậu yên tâm, cho dù tôi không làm việc cũng đủ cho tôi ngồi ăn chờ chết đến già.”
Người đi theo bên cạnh Dạ Mị, ai cũng có khởi điểm được một căn nhà.
Giống như công ty bất động sản là của cô vậy.
Sau này anh Phi mới biết được, công ty bất động sản là của cô thật —— đương nhiên đây là thật lâu sau đó.
Một chiếc xe chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, cửa sổ xe dần dần hạ xuống, người ngồi ở ghế sau chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Dạ Mị.
Dạ Mị chậm rãi cong môi.
Sơn hà nhân gian của hắn. —— Dạ Mị
*
VỊ DIỆN THỨ 63 HOÀN TẤT!