Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh phát hiện thân thể này của cô không có ký ức, không biết chết như thế nào, cũng không biết đã làm gì.
Vương Giả giả chết, cô chỉ có thể xem được nhiệm vụ chủ tuyến của game.
【 Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành vua qua ải. 】
Sơ Tranh: “…”
Mi đang đùa ta đúng không!
Chơi game trong game… Kích thích.
Bây giờ Sơ Tranh có thể kiểm tra giá trị tội ác của mình: 25 860.
“Giá trị tội ác của anh là bao nhiêu?” Sơ Tranh hỏi đầu lĩnh của nhóm tiểu đệ mới – Yết Cổ.
Yết Cổ: “3 500.”
Sơ Tranh: “Anh đã làm gì?”
Yết Cổ: “Giết người.”
Sơ Tranh: “Mấy người?”
Yết Cổ: “Ba người thì phải… Không nhớ rõ lắm.”
Sơ Tranh: “…”
Lúc này Sơ Tranh mới biết được, mấy người này tham gia giao dịch đen, sau đó phát sinh một vụ ẩu đả lớn rồi mất mạng.
Trong vụ ẩu đả đó, bọn họ cũng không biết đạn lạc rốt cuộc đã giết chết bao nhiêu người.
Mấy người này nhìn cao lớn vạm vỡ đấy, trên thực tế lại rất sợ.
Dựa theo lời bọn họ nói thì lúc đầu gia nhập chỉ vì kiếm miếng cơm ăn mà thôi.
Giết chết ba người giá trị tội ác chỉ có 3 500, mà giá trị tội ác của cô lại lên tới 20 ngàn.
Nguyên chủ đã làm gì!!
Lúc này Sơ Tranh có chút ghét bỏ tên tiểu đệ này.
Nhìn lớn lên hung thần ác sát, kết quả chỉ có từng ấy giá trị tội ác.
Yết Cổ cũng không biết mình bị ghét bỏ, nhìn xung quanh một chút: “Bây giờ chúng ta cứ chờ như vậy à?”
Người phụ nữ kia đi rồi, không gian này vẫn duy trì như thế này, không có bất kỳ biến hóa nào.
Những người còn lại cũng đã tìm được từng nhóm nhỏ, tụ tập lại một chỗ trao đổi tin tức.
Tất cả mọi người ăn ý cách xa Sơ Tranh và nhóm cơ bắp.
Nhìn từ tính huống trước mắt mà Sơ Tranh biết thì chỉ có mình cô không có ký ức, những người còn lại đều có ký ức.
“Nếu không thì sao.” Sơ Tranh đảo mắt qua bốn phía, đưa ra một đề nghị hung tàn: “Giết bọn họ trước?”
Yết Cổ: “…”
Đủ hung ác!
Quả nhiên lựa chọn đi theo cô là đúng!
Ngay khi Sơ Tranh và Yết Cổ thảo luận xem có nên tiên hạ thủ vi cường không thì xung quanh bỗng nhiên có âm thanh.
Hoàn cảnh trong phòng dần dần biến hóa, xuất hiện cây cột, từng dãy từng dãy ghế, đứa trẻ chạy qua, đám người cãi nhau…
Mới đầu có chút mơ hồ, giống như ảo ảnh trên sa mạc.
Âm thanh cũng mông lung, không nghe rõ lắm.
Dần dần tầm nhìn càng ngày càng rõ rệt.
Âm thanh cũng dần dần rõ ràng.
Hình ảnh này giống như trong phim vậy, đột nhiên tạo dựng ra một thế giới.
Mà họ lặng yên không một tiếng động dung nhập vào thế giới này, không có bất kỳ người nào cảm thấy kỳ quái.
Giống như họ vẫn luôn ở đây…
Nơi này giống như một đại sảnh chờ, nhìn từ thủy tinh ra, có thể nhìn thấy biển và du thuyền to lớn bên ngoài.
“Tình huống thế nào vậy?”
“Đây là chỗ nào?”
“Đây chính là chỗ gọi là thế giới Tử Thần?”
Thế này không giống như họ nghĩ lắm…
Phần lớn người đều nghĩ là cảnh tượng kinh khủng như ác quỷ đánh tới.
Ai ngờ lại là thế giới mà họ quen thuộc?
“Ôi, tìm mọi người khắp nơi, mọi người chạy đến đây làm gì, mau đi theo chúng tôi đi.”
Có người vội vàng chạy tới, rất nhanh tìm ra mấy người trong đám người, bảo họ đi theo mình.
“Đi đâu?”
“Gì mà đi đâu? Đầu óc anh không có vấn đề gì đó chứ? Chúng ta phải đi chuẩn bị công việc, lát nữa du khách sẽ lên thuyền, các cô cậu cũng thế, chạy tới chỗ này làm gì, đây là nơi mà các cô cậu có thể đến sao?” Người kia lốp bốp nói một đống lời.
Du khách, lên thuyền…
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi theo tôi nhanh lên.”
Mấy người kia cứ vậy mơ mơ hồ hồ bị người kia kéo đi.
Người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi mấy người kia rời đi, lại theo thứ tự xuất hiện thêm hai người, lời nói không khác gì mấy, dẫn hai nhóm người đi.
Sơ Tranh vuốt vuốt bài poker trong tay.
Người của Yết Cổ bị dẫn đi mất hai người, hai người còn lại đều giữ lá bài bích.
Cho nên những người này chắc là phân chịa dựa theo màu sắc của bài poker.
“Rốt cuộc làm sao mới qua ải được?” Yết Cổ biểu thị chỉ có văn hóa tiểu học như anh ta không hiểu.
“Gấp cái gì, không phải còn chưa lên thuyền sao?”
“Sao cô biết chúng ta sẽ phải lên thuyền?”
“Nếu không thì ở đây làm gì, quét dọn vệ sinh chắc?” Người vừa rồi đã nói ra những từ ngữ như lên thuyền, du khách, chắc chắn là phải lên thuyền.
Mà đám người họ chỉ sợ là du khách trong đội ngũ.
Yết Cổ: “…”
Quả nhiên không khác gì Sơ Tranh suy đoán là mấy, rất nhanh có nhân viên đến tìm họ, nói họ làm rơi vé tàu, dựa theo tên mà đưa vé tàu cho tất cả những người ở đây.
Cuối cùng nhân viên đưa cho Sơ Tranh: “Ngài có sảnh chờ VIP chuyên dụng, có cần tôi dẫn ngài qua không?”
Sơ Tranh nhận lấy vé tàu: “Ừ.”
Nếu đã có đãi ngộ khác biệt, thì đương nhiên là phải hưởng thụ.
Nếu không thì cô cướp… Lấy được Đại Vương làm gì.
–
Sảnh phục vụ VIP quả thật không tệ, Sơ Tranh đi vào, gần như nhận được sự tiếp đãi của khắp các nơi.
Sơ Tranh nghe từ trong đôi câu vài lời của những người này, đại khái đã chắp ghép được thân phận bây giờ của cô.
—— Giàu.
—— Siêu cấp giàu!
Đây chính là lợi ích mà lá “Đại Vương” mang tới.
Nhưng mà…
Có ích lợi gì đâu.
Vương Giả càng giàu hơn!
Cho nên dưới sự giật dây của Vương Giả, Sơ Tranh lại làm ra một sự kiện, trước khi lên thuyền, cô mua lại thuyền.
Không biết có phải là ảo giác của Sơ Tranh hay không, cô luôn cảm thấy vẻ mặt của công nhân viên xung quanh cực kỳ vi diệu.
Du thuyền tên là “thế giới màu xanh lam”, theo nhân viên giới thiệu thì đây là chiếc du thuyền lớn nhất thế giới này.
Sơ Tranh: “Thế giới này của mấy người có lẽ chỉ có một chiếc thuyền như vậy, nó có thể không lớn nhất sao.”
Nhân viên giới thiệu rất là nghi hoặc: “Ngài nói gì cơ ạ?”
“Cô là ma à?”
Nhân viên mỉm cười vừa vặn: “Ngài nói đùa rồi, sao tôi lại là ma được?”
Sơ Tranh lấy ra một con dao, phi thường phóng khoáng đập lên bàn, Yết Cổ cũng giật cả mình.
Dao ở đâu ra vậy!!
Nụ cười của nhân viên cứng đờ: “Ngài muốn làm gì?”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc vẫy tay: “Cô sợ cái gì, đứng qua đây một chút.”
Rõ ràng nhân viên không muốn tới, toàn thân trên dưới đều viết rõ sự kháng cự.
Nhưng không biết vì sao, cô ta vẫn đi qua phía Sơ Tranh quá khứ.
“Giơ tay ra.”
Nhân viên: “…”
Nhân viên run rẩy vươn tay.
Sơ Tranh cầm chuôi dao, dùng mũi đao chống xuống mặt bàn, chuyển động qua lại.
Ánh sáng do dao chiết xạ ra lóe lên trong mắt nhân viên, vô cớ dâng lên một luồng khí lạnh.
Sơ Tranh giơ tay, đặt dao trong tay nhân viên: “Đi bổ cho tôi quả dưa hấu.”
Nhân viên: “Hở?”
Chỉ là bổ dưa hấu?
Không phải muốn bổ đầu cô ta sao?
“Làm sao, không muốn?”
“Không không không, tôi đi ngay, tôi đi ngay…”
Nhân viên vội vàng chạy nhanh như làn khói.
“Sao cô lại dọa cô ta?” Yết Cổ yếu ớt hỏi.
“Tôi thích.”
“…”
Ngài là đại lão, ngài định đoạt.
Nhân viên kia rất nhanh đưa dưa hấu lên, Sơ Tranh chỉ nhìn một chút, không có ý định động vào.
“Ngài… Không ăn sao?”
Sơ Tranh cầm một miếng, chậm chạp đưa đến bên miệng, mắt thấy là sắp đưa vào miệng rồi, cô đột nhiên xoay tay một cái, đưa cho nhân viên kia: “Cô ăn đi.”
Nhân viên: “…”
Tôi sắp không nhịn được nữa rồi!!
Sơ Tranh bày biện dáng vẻ của đại lão có tiền: “Làm sao, tôi mời cô ăn dưa, cô nhìn có vẻ không vui lắm nhỉ?”
Nhân viên: “…”
Cô ta vui cái quần!