Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nụ cười của Mạc Chân Chân không giảm, cũng hào phóng bày bài ra: “Tình yêu à, đều giống nhau cả, sau khi tất cả mọi người lấy bài thì mới hiện ra nha.”
Cho rằng cô ta ngu chắc!!
Trải qua một lần rồi, còn để lần thứ hai được sao?
Hành vi của Mạc Chân Chân có chút kỳ quái, những người khác dồn dập nhìn về phía Sơ Tranh.
Vì sao Mạc Chân Chân lại giải thích một câu như vậy?
Hơn nữa còn có quy tắc này nữa à?
“…” Sơ Tranh mặt không cảm xúc rút một lá bài ra.
Mạc Chân Chân cười tủm tỉm nhìn cô, nhưng mà một giây sau, nụ cười của Mạc Chân Chân cứng ngắc lại trên mặt, người chậm rãi đổ xuống.
Sơ Tranh thong dong trấn định khom người nhặt bài lên.
Đám người: “…” Cô giết chết quan thí luyện sao?
Sơ Tranh phát cho mỗi người một lá bài, có thể là thao tác của cô khá kỳ hoa, tất cả mọi người theo bản năng nhận lấy.
Quả nhiên sau khi đến đủ trong tay mọi người, bài mới hiện ra.
Bảy lá bài, cùng một màu sắc, từ 1-7.
Không giống lần trước.
Lá bài Sơ Tranh cầm trong tay là 5.
1 và 7… 1 ở chỗ người đàn ông bím tóc dài, 7 ở chỗ cô bé học sinh.
Sơ Tranh ngược lại không làm gì, bình tĩnh chấp nhận lá bài đó.
Mạc Chân Chân lại xuất hiện lần nữa, thấy bài đã nằm trong tay tất cả mọi người, cắn răng nghiến lợi trừng Sơ Tranh: “Chúc mọi người may mắn!”
Mạc Chân Chân nói xong câu này, lần nữa biến mất.
Hiển nhiên người ở chỗ này cũng không biết quan thí luyện có thể xuất hiện lại như vậy.
Bọn họ đâu dám đắc tội quan với thí luyện.
Bọn họ còn muốn mài xong giá trị tội ác sớm để còn đi đầu thai kìa!
Đây là một kẻ hung hãn nha!
Vạn Tín: “Đại lão, đây là lần thứ mấy cô vào phó bản rồi?”
Sơ Tranh cúi đầu nhìn bài: “Anh đoán xem.”
Vạn Tín kinh hỉ vì cuối cùng Sơ Tranh cũng nói chuyện với mình, nhưng câu trả lời ấy làm anh ta câm nín.
Anh ta đoán thế nào được.
“Chị ơi, em có thể đi cùng chị không?” Cô bé kia đột nhiên tới lôi kéo làm quen, trên mặt mang nụ cười đáng yêu, giọng điệu chân thành: “Em tên Ninh Ninh.”
Sơ Tranh lạnh lùng từ chối: “Không thể.”
“Ồ.” Ninh Ninh hơi thất vọng, nhưng cũng không sống chết dây dưa đến cùng, cúi đầu đi ra.
Người phụ nữ trí thức đi qua phía người đàn ông bím tóc dài, không biết hai người nói gì với nhau, sau đó thì đứng chung một chỗ.
“Thật hâm mộ anh ta lấy được 1.” Vạn Tín vẻ mặt ước ao.
“Hâm mộ cái gì?” Sơ Tranh bất động thanh sắc hỏi.
Cô biết những lá bài này có chú trọng, nhưng bài lần trước không giống lần này.
“An toàn đó.” Vạn Tín thở dài, sau đó lại thấy may mắn: “Cũng may, tôi là số 3.”
Con số của lá bài poker càng lớn thì càng không an toàn, sau khi tiến vào phó bản rất dễ dẫn những thứ không sạch sẽ tới.
Đương nhiên bản thân họ cũng là thứ như vậy, nhưng vấn đề là sau khi họ tiến vào phó bản thì vẫn giống như con người.
Sơ Tranh lấy được số 5, đã gần cuối.
Ninh Ninh là bảy, ở vị trí cuối cùng.
Cô bé đại khái là thấy cô cạo chết Mạc Chân Chân, cảm thấy cô không phải tân thủ, nên mới tới muốn đi cùng cô.
“Mọi người nên giới thiệu một chút nhỉ.” Người đàn ông bím tóc dài đề nghị: “Sau khi đi vào, mọi người vẫn phải đi cùng nhau mà. Tôi giới thiệu trước vậy, tôi là Tạ Sướng, lần thứ năm.”
Biết tên đại khái cũng có ích, tất cả mọi người không phản đối.
Vạn Tín cũng không cần tự giới thiệu mình, vừa rồi anh ta đã giới thiệu rồi.
1 —— Người đàn ông bím tóc dài, Tạ Sướng.
2 —— Người đàn ông xuất hiện trước nhất, sát khí cực nặng, Lâm Táp.
3 —— Vạn Tín.
4 —— Người phụ nữ trí thức, Tô Vận.
5 —— Sơ Tranh.
6 —— Người đàn ông xuất hiện thứ hai, Lộ Giang.
7 —— Ninh Ninh.
Trong này trừ Sơ Tranh, thì người có số lần vào phó bản ít nhất chính là Ninh Ninh, nhưng người ta cũng đã là lần thứ tư.
Sơ Tranh vừa xoát xong Tân Thủ thôn: “…”
Tự giới thiệu xong, xung quanh bắt đầu có biến hóa.
Đầu tiên là tiếng nước, sau đó là tiếng chuông vào học.
Cảnh tượng hư ảo xung quanh cũng dần dần ngưng tụ theo âm thanh.
Tiếng học sinh cười vang kéo theo tiếng chuông vào học gào thét mà qua.
Sơ Tranh phát hiện mình đứng bên cạnh một cái suối phun hình tròn, những người còn lại phân tán xung quanh suối phun.
Sơ Tranh bất động thanh sắc quan sát xung quanh, liếc mắt qua quan sát những người khác.
“Ninh Ninh, vào học rồi, đi thôi nào!” Có người ở xa xa gọi với sang bên này.
“Vậy em đi trước đây.” Ninh Ninh nhỏ giọng nói một tiếng, nhanh chóng chạy qua phía bên kia.
“Trường học à.” Vạn Tín đứng tại chỗ quan sát: “Nhìn rất bình thường.”
Người phụ nữ trí thức Tô Vận ôm cánh tay, nói ra một câu nghe khá là cao siêu: “Nhìn bình thường cũng không có nghĩa là nơi này bình thường.”
“Ừ, đúng thế.” Vạn Tín đồng ý: “Nhưng đừng cho lệ quỷ gì đó, tôi sợ nhất là thứ đồ chơi ấy, dữ muốn chết.”
Phó bản cơ bản đều phát triển theo hướng linh dị.
Chỉ có số ít sẽ vào được loại phó bản huyền nghi trinh thám tiếp xúc với con người, loại thí luyện giả này đều có vận may siêu cao.
Phương pháp qua ải cũng có.
Hoặc là tìm ra toàn bộ tin tức mấu chốt của sự kiện linh dị / huyền nghi, thu hoạch được chìa khoá qua ải.
Hoặc là cày độ thiện cảm của “NPC” trong phó bản, giảm giá trị tội ác xuống, chỉ cần giảm giá trị tội ác xuống một số lượng nhất định là có thể rời đi.
Cách thứ hai mặc dù nhìn có vẻ an toàn, nhưng tốn rất nhiều thời gian.
Theo thời gian phó bản phát triển, sẽ càng ngày càng kinh khủng, không có nhiều thời gian cho bạn đi tăng thiện cảm như vậy.
Cho nên phần lớn người lựa chọn cách thứ nhất.
–
“Hiệu trưởng, sao ngài lại tự ra đón vậy.” Một người đàn ông bụng phệ chạy từ phương hướng lầu dạy học tới, thở hỗn hển nói: “Tôi vừa mới nhận được tin tức, để các thầy cô đợi lâu rồi.”
Hiệu trưởng là người đàn ông bím tóc dài Tạ Sướng.
Lấy được số 1 không chỉ an toàn, mà ở trong phó bản, thân phận cũng càng có được ưu thế.
Sơ Tranh hơi hối hận vì không cướp đi.
【 Không sao đâu tiểu tỷ tỷ, chúng ta có thể da trâu hơn cả hiệu trưởng! 】 Vương Giả lập tức ngoi lên.
Sơ Tranh: “…”
Ta cảm thấy 5 cũng rất tốt.
【 Tiểu tỷ tỷ, làm người không thể không có mục tiêu theo đuổi như thế đâu! 】
Sơ Tranh: “…” Chỉ một mình thẻ người tốt đã làm ta chịu đủ, còn phải theo đuổi gì nữa!!
Vương Giả đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Sơ Tranh.
Người đàn ông đó đã tự giới thiệu xong, ông ta là chủ nhiệm của trường học này.
“Ba thầy cô đi theo tôi.” Chủ nhiệm cười ha hả đi phía trước dẫn đường: “Trường học chúng ta cũng có lịch sử trăm năm đấy, hoàn cảnh và chất lượng giảng dạy đều rất tốt, tin rằng ba thầy cô sẽ có được một khởi đầu tốt ở đây.”
Chủ nhiệm lặp đi lặp lại cường điệu ba thầy cô.
Nhưng nơi này trừ Tạ Sướng đã được chủ nhiệm dán lên danh hiệu “hiệu trưởng”, thì vẫn còn lại năm người.
Ba người này là ai?
Chủ nhiệm quay đầu lại: “Thầy Lâm, thầy Vạn, cô Tô, sao không đi vậy? Còn có chuyện gì sao?”
Rồi.
Hai ba bốn đều là giáo viên mới tới.
Vạn Tín nháy mắt với Sơ Tranh, đi theo chủ nhiệm.
Sơ Tranh cũng nhìn không hiểu Vạn Tín có ý gì, cô đang suy nghĩ xem mình làm gì?
“Cô Sơ, cô mau trở về phòng y tế xem sao đi, có bạn học bị thương ở đầu.”
Nghi hoặc của Sơ Tranh rất nhanh đã được giải đáp.
Về phần người cuối cùng Lộ Giang… Khi Sơ Tranh đi thì hắn ta vẫn còn đứng tại chỗ.
Phòng y tế.
Có hai nữ sinh, người đang ngồi thì ôm đầu khóc, máu chảy khắp nơi.
“Cô ơi, cô mau xem giúp bạn ấy với ạ.” Học sinh không bị sao thấy Sơ Tranh vào, lập tức gào to lên.
“Đừng quấy rầy.” Sơ Tranh mặt lạnh cảnh cáo một câu.
Có lẽ vẻ mặt của cô lạnh đến hơi dọa người, người bị thương không dám khóc nữa, người còn lại cũng ngượng ngùng ngậm miệng.