Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh bất động thanh sắc quan sát phòng y tế, không tính là lớn, nhưng được cái sạch sẽ sáng tỏ, đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng.
Sơ Tranh xác định thứ cần thiết ở đâu, trấn định đi qua, lấy đồ ra, xử lý vết thương cho học sinh bị thương.
Vết thương không sâu lắm, nhưng rất dài.
Kéo dài từ trán đến tận dưới khóe mắt.
“Sao mà bị thương thế?” Sơ Tranh thuận miệng hỏi một câu.
Học sinh bị thương theo bản năng nhìn về phía bạn học bên cạnh, nữ sinh kia nói: “Khi đi đường không cẩn thận nên bị ngã ạ.”
“Dạ.” Nữ sinh bị thương đáp theo một tiếng, nhìn có vẻ hơi sợ nữ sinh đằng sau.
Sơ Tranh nhìn hai người một chút, bình tĩnh nói: “Đây là vết thương do vật sắc bén làm ra, sao mà ngã thành thế này được, em ngã thử cho tôi xem.”
Nữ sinh sững sờ, một lát sau cắn môi, rất tủi thân nói: “Làm sao em biết được ạ, em thấy cậu ấy ngã trong nhà vệ sinh, em chỉ tốt bụng đưa cậu ấy đến đây thôi. Đúng không.”
Nữ sinh kia đẩy nữ sinh bị thương một cái.
Sắc mặt nữ sinh bị thương trắng nhợt: “Đúng… Đúng thế… Khi em ngã xuống bị đồ vật bên cạnh quẹt làm bị thương.”
“Đang yên đang lành lại chạy vào trong nhà vệ sinh có ma, tớ thấy cậu cũng đáng đời.” Nữ sinh nhẹ hừ một tiếng.
Nữ sinh bị thương không lên tiếng, cúi đầu bóp ngón tay mình.
Sơ Tranh bị hai chữ “có ma” hấp dẫn: “Có ma gì?”
Nữ sinh kia lập tức nói: “Cô không biết sao? Nhà vệ sinh tầng 4 của tòa nhà thí nghiệm trường ta có ma đấy ạ, nghe nói rất nhiều học sinh đã nhìn thấy đó…”
Sơ Tranh vừa nghe nữ sinh nói, vừa phun tào trong lòng.
Đây là đến đưa manh mối cho cô à!
Có cần tích cực vậy không!
Sơ Tranh cột chắc băng gạc, không muốn nghe tiếp nữa, trực tiếp đuổi người: “Các em có thể đi rồi.”
Nữ sinh còn muốn nói tiếp: “…”
–
Hai người vừa đi, phòng y tế yên tĩnh lại.
Sơ Tranh lục lọi toàn bộ phòng y tế một lần, chỉ là một phòng y tế bình thường, không có chỗ nào đặc biệt.
Sơ Tranh tìm được một chiếc điện thoại di động trong ngăn kéo, không khóa, Sơ Tranh mở mạng ra tìm kiếm trường này, tìm được một phương thức liên lạc —— bắt đầu làm việc.
Trường học này quản lý theo hình thức đóng kín, một tháng học sinh chỉ có thể về nhà một lần.
Mà tất cả giáo viên cũng ở ký túc xá dành cho giáo viên trong trường học.
Sơ Tranh được một vị giáo viên họ Miêu ở cùng cô dẫn về.
Cô Miêu này dạy lớp 12, nhìn có vẻ áp lực rất lớn, tóc vô cùng thưa thớt.
“Ôi, học sinh bây giờ đúng là càng ngày càng khó quản, hôm nay lại bắt được mấy đứa chơi điện thoại trong lớp.”
Cô Miêu vừa chấm bài, vừa kể khổ với Sơ Tranh.
Sơ Tranh đang đánh giá chỗ ở.
Ký túc xá cũng coi như không tệ, nhưng chỉ có một phòng, bày biện hai chiếc giường.
“Hôm qua còn bắt được mấy đứa yêu sớm!” Cô Miêu vẫn đang líu lo kể khổ không ngừng: “Giờ đã là lúc nào rồi mà còn có tâm tư yêu sớm, đề không đủ cho chúng nó giải à?”
“Còn có đứa không lo chăm chỉ nâng cao thành tích đi, lại đi mời bút tiên gì đó, cô nói xem rốt cuộc trong đầu mấy đứa nhỏ này đang suy nghĩ những gì vậy, bây giờ là xã hội khoa học, còn làm những chuyện phong kiến mê tín này, tôi thấy chúng nó quá ít bài tập rồi.”
Sơ Tranh: “…”
Chủ đề mất mạng lại tới.
Sơ Tranh không nói lời nào, chỉ nghe cô Miêu nói một mình, thì đã nắm giữ tám phần bát quái trong trường học.
Ngay cả chuyện giáo viên nào đó ngoại tình cô Miêu cũng đã biết.
Cô Miêu quả thật chính là ổ cứng di động bát quái.
Mấu chốt là cô Miêu còn chấm bài xong rồi kìa.
Trâu.
Đúng là trâu mà.
Ngày hôm sau Sơ Tranh nhìn thấy Vạn Tín ở nhà ăn.
Vạn Tín bưng khay đồ ăn, cực nhanh chạy tới, cũng vẫy tay gọi người phía sau.
Đi cùng Vạn Tín là Lâm Táp lộ ra một cỗ sát khí tiêu điều.
Hai người này hoàn toàn không cùng một khí chất, đi cùng nhau nhìn cực kỳ quái dị.
“Đại lão, cô là thân phận gì thế?” Vạn Tín như rất thân quen, trực tiếp ngồi xuống đối diện Sơ Tranh.
Lâm Táp không đi tới, lựa chọn chỗ bên cạnh, cách họ một lối đi nhỏ, trầm mặc bắt đầu ăn cơm.
Sơ Tranh: “Giáo viên y tế.”
“Ôi… Giáo viên y tế à, vậy bây giờ đã biết thân phận của mọi người, chỉ chờ xem sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.”
Sơ Tranh: “Lộ Giang kia thì sao?”
“Cô không biết sao?” Vạn Tín chỉ vào cửa sổ nhà ăn: “Anh ta làm đầu bếp trong đó kìa.”
Sơ Tranh: “…”
Sợ là ở trong đó làm thịt người nha.
“Tôi nghe nói trường học này có không ít truyền thuyết linh dị.” Vạn Tín bắt đầu nói chính sự.
Tiến vào phó bản, sau khi biết rõ thân phận của mình, thì chuyện trước nhất cần làm chính là nghe ngóng tin tức.
“Ban đêm có thể nghe thấy tiếng khóc chỗ suối phun, ma nữ áo trắng trong thư viện, bóng ma trong nhà vệ sinh ở tòa lầu thí nghiệm, còn có bút tiên, hồ cầu nguyện, cầu thang tình yêu gì đó…”
Vạn Tín nói liên tiếp mấy cái, không nhiều không ít, vừa vặn mười cái.
“Đây chính là thập đại sự kiện linh dị mà học sinh trong trường nói.” Vạn Tín uống một hớp canh: “Cũng không biết đâu là cái chúng ta tìm.”
Hôm qua Sơ Tranh từng nghe được không ít từ chỗ cô Miêu, nhưng không cặn kẽ như Vạn Tín.
Ngược lại cô nghe được không ít chuyện ân oán tình thù giữa các giáo viên…
“Đại lão, cô cảm thấy chúng ta nên điều tra cái nào trước? Được rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói.”
Vạn Tín ăn mấy miếng, ngẩng đầu thấy Sơ Tranh không hề động đến đồ ăn trước mặt.
“Đại lão, cô không ăn sao?”
“Không đói.”
“Ồ.” Vạn Tín cũng không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn Lâm Táp: “Anh Lâm, lát nữa anh đi tìm những người khác trao đổi tin tức nhé.”
Lâm Táp “ừ” một tiếng, ăn xong thì đi luôn.
“Anh Lâm nhìn rất dữ, nhưng thật ra con người cũng không tệ lắm.” Vạn Tín giải thích một câu: “Tôi ở cùng phòng ký túc xá với anh ấy.”
Sơ Tranh hiểu rõ, khó trách hai người này đột nhiên thân nhau.
Vạn Tín lại thần thần bí bí hạ giọng: “Chủ yếu là anh Lâm là người chơi già dặn, đi theo anh ấy an toàn.”
“Anh không sợ xảy ra chuyện à?”
Vạn Tín: “Mặc dù mọi người đều rất sợ có người đâm đao sau lưng, nhưng có đôi khi vẫn phải dựa vào hợp tác không phải sao, mọi người cùng kiếm củi đốt thì ngọn lửa càng cao mà.”
Nói trắng ra là lợi dụng lẫn nhau.
Nhìn có vẻ như tốt cho người và tốt cả cho mình, nhưng trong lòng mọi người đều đề phòng lẫn nhau.
Cơm nước xong xuôi ra ngoài, gặp Ninh Ninh ở phòng ăn của học sinh dưới lầu.
Ninh Ninh đứng đằng sau mấy nữ sinh, nhìn có hơi nhút nhát, người khác nói chuyện, cô bé cũng chỉ cười cười phụ họa.
Ninh Ninh cũng nhìn thấy Sơ Tranh và Vạn Tín, cô bé thừa dịp mọi người không chú ý, chỉ chỉ bên ngoài.
Vạn Tín làm dấu tay ok.
Ước chừng năm phút sau Ninh Ninh mới ra ngoài: “Ừm, đêm qua em nghe thấy một tin tức, nói là một tháng trước, học sinh lớp 12 chơi trò mời bút tiên, sau đó mấy học sinh kia xảy ra chuyện một cách khó hiểu, trường học nói là vì áp lực học tập lớn…”
Ninh Ninh không thể đi ra ngoài quá lâu, trao đổi xong phương thức liên lạc thì lập tức trở về.
“Không thể chơi một ván huyền nghi trinh thám được sao trời!” Vạn Tín chờ Ninh Ninh đi rồi, kêu rên một tiếng: “Ngày nào cũng phải gặp ma.”
“Anh sợ ma?”
“Cô không sợ sao?” Vạn Tín ôm cánh tay: “Ma đó!”
“Không phải anh cũng là ma à?” Có gì phải sợ? Mọi người đều giống nhau cả mà.
Hơn nữa trong loại phó bản này… Không chừng tất cả đều là ma đó.
“Không giống mà. Ở trong phó bản lâu thì cô sẽ cảm thấy mình vẫn là người, chúng ta ở đây vẫn sẽ chảy máu, sẽ bị bệnh, bị thương, sẽ chết…”
“Sẽ chết?”
“Đương nhiên.” Vạn Tín kỳ quái: “Đại lão… Ngay cả điều này cô cũng không biết sao?”
“…” Ta phải đáp thế nào mới không bại lộ thân phận tân thủ của ta đây?