Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sự ngờ vực trong mắt Vạn Tín càng ngày càng nặng.
Vấn đề này, thí luyện giả trải qua mấy lần không gian Tử Thần đều biết rõ.
Ngay khi Sơ Tranh đang suy nghĩ xem có nên đánh ngất xỉu Vạn Tín vượt qua nguy cơ lần này hay không, thì nơi xa truyền đến một tiếng hét thảm, thành công làm Vạn Tín trốn qua một kiếp.
“Xảy ra chuyện rồi?” Lực chú ý của Vạn Tín bị dời đi chỗ khác: “Đại lão, chúng ta đi xem sao đi!”
Vạn Tín co cẳng là chạy.
Đồng thời chạy tới bên kia còn có học sinh.
Khi Sơ Tranh đuổi tới thì đã có một đám người vây quanh, không ít bạn học lộ vẻ mặt không đành lòng và sợ hãi.
“Sao lại nhảy lầu…”
“Quá thảm rồi, tôi cũng không dám nhìn, sợ gặp ác mộng.”
“Chết thật rồi sao?”
“Ai chết vậy?”
“Đây không phải là Viên Khả lớp 11/8 sao? Nghe nói cậu ta ở bên ngoài bán ấy đấy, sao lại nhảy lầu.”
“Thật hay giả?”
“Tớ cũng không biết, nghe người ta nói, dù sao nhìn cậu ta cũng không phải là người đứng đắn gì, nghe nói bình thường đến lớp không phải đi trễ thì là xin nghỉ…”
Sơ Tranh ỷ vào thân phận giáo viên y tế của mình, rất nhanh đã vào được bên trong, cũng trông thấy học sinh nằm dưới đất.
Sơ Tranh chỉ nhìn một chút là biết người này không cứu nổi.
Giáo viên còn lại và chủ nhiệm vội vàng chạy tới, Tạ Sướng đi cùng chủ nhiệm.
“Chết rồi sao?” Tạ Sướng chủ động hỏi một câu.
“Vâng.” Giáo viên bên cạnh không đành lòng nhìn.
“Ôi, làm gì vậy hả!” Chủ nhiệm gấp đến độ xoay quanh: “Mau cho học sinh trở về phòng học hết đi!!”
Các giáo viên lập tức thanh lý hiện trường: “Các em đừng vây ở đây nữa, mau trở về phòng học đi.”
“Bắt đầu có người chết rồi.” Vạn Tín ở bên cạnh lẩm bẩm: “Toang rồi.”
Tạ Sướng và Lâm Táp, Tô Vận chạy tới sau vẫn còn tính là trấn định.
Dù sao cũng là thí luyện giả đã gặp qua sóng to gió lớn.
Chủ nhiệm gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh đã chạy tới hiện trường, kéo đường cảnh giới, bắt đầu hỏi thăm từng người một.
Viên Khả dáng dấp rất đẹp, nhưng tính cách không tốt lắm, thường xuyên xin nghỉ hoặc đến trễ, thành tích cũng không được tốt, bình thường rất ít khi lui tới với bạn học.
Trong các bạn học, còn lưu truyền một chút lời đồn không tốt liên quan tới cô bé.
Giáo viên chủ nhiệm của Viên Khả cường điệu trước đó Viên Khả rất bình thường, ông ta không biết vì sao lại đột nhiên nhảy lầu.
Sau khi cảnh sát đến điều tra, cuối cùng cũng chỉ cho ra kết luận “tự sát”.
Nhóm thí luyện giả bởi vì có người ngoài ở đây, không tiện thảo luận, nên hẹn nhau gặp mặt trò chuyện kỹ càng hơn.
Sơ Tranh không có hứng thú gì với chuyện này, biểu thị không đi.
Tạ Sướng: “Mọi người có manh mối gì thì có thể trao đổi với nhau, giai đoạn đầu mọi người nên hợp tác thì tốt hơn, có thể tìm được manh mối nhanh hơn.”
“Đúng vậy đó đại lão.” Vạn Tín cũng nói.
“Không đi.” Sơ Tranh vẫn nói hai chữ này.
“Được rồi, người ta không muốn thì thôi.” Tô Vận liếc Sơ Tranh một cái: “Nhưng manh mối và tin tức phía sau, chúng tôi sẽ không chia sẻ với cô đâu.”
Sơ Tranh không để ý: “Tùy.”
Mọi người ai làm việc của người nấy, không cản trở lẫn nhau thì không còn gì tốt hơn.
–
Một mình Sơ Tranh đi lên sân thượng mà Viên Khả nhảy lầu.
Trên sân thượng có lẽ đã lâu rồi không có ai lên, cũng chỉ có dấu chân của một mình Viên Khả.
Đây cũng là căn cứ quan trọng để vừa rồi cảnh sát đạt được kết luận là tự sát.
Đương nhiên, vừa rồi cảnh sát đã lên trên sân thượng kiểm tra một hồi nên cũng có dấu vết khác.
Sơ Tranh lần theo dấu chân vẫn còn rõ ràng, đi đến biên giới sân thượng, nhìn thoáng qua phía dưới.
Sơ Tranh giẫm lên biên giới sân thượng, dễ dàng đứng lên trên.
“Nhảy xuống có thể cô sẽ chết.”
Giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, thân thể Sơ Tranh hơi lung lay, rất nhanh được cô ổn định lại.
Con chó điên nào nói chuyện phía sau!
Sơ Tranh khẽ chuyển hướng chân, quay lại nhìn người phía sau.
Một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen đơn giản, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điện thoại di động, đầu ngón tay chạm vào màn hình, chậm rãi di động.
Tư thái của hắn khá là tùy ý, ngũ quan tuấn mỹ không có biểu tình gì, con ngươi đen như mực yên tĩnh nhìn cô chăm chú.
Sân thượng cũ nát sau lưng lúc này giống như bị hư hóa, người duy nhất rõ ràng chính là người đàn ông này.
Sơ Tranh: “!”
Đây không phải thẻ của ta sao!!
Sơ Tranh bình phục lại tâm tình, trấn định hỏi: “Anh là giáo viên trong trường?”
“Ừ.” Người đàn ông đáp một tiếng.
“Sao tôi chưa từng thấy anh bao giờ?”
Thật ra hơn phân nửa số người cô đều chưa thấy, nhưng nếu có một người đàn ông xuất sắc như vậy ở trường học, thì không thể nào không có chút tiếng gió nào được.
“Vừa đến báo danh.” Người đàn ông thả điện thoại vào lại trong túi: “Cô định nhảy xuống sao?”
Giáo viên mới?
Sơ Tranh đè nghi hoặc trong lòng xuống: “Tôi nhảy xuống làm gì.”
Cô lại không điên.
Ánh mắt người đàn ông rơi trên hư không: “Vậy sao cô còn không xuống? Cô muốn người phía dưới gọi cảnh sát về lần nữa à?”
Sơ Tranh nhìn xuống phía dưới một chút, học sinh đều bị đuổi về phòng học, lúc này không có người nào.
Nhưng nếu như có người đi ngang qua, nhất định sẽ trông thấy cô đứng ở chỗ này.
Sơ Tranh đang định xuống, thân thể đột nhiên bị thứ gì đó đẩy một cái, cả người mất đi thăng bằng, ngã xuống phía dưới.
Trong nháy mắt khi ngã xuống, Sơ Tranh trông thấy trong không khí có một hư ảnh, nở một nụ cười ác độc, thoáng qua ngay trước mắt cô.
Trên cổ tay đồng thời truyền đến một lực đạo hơi lạnh, cảm giác hạ xuống biến mất.
Cô được người ta kéo lại.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn lên, người đàn ông dùng một tay kéo cô, nửa người thò ra bên ngoài sân thượng.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái treo giữa không trung, cô nhìn rất bình tĩnh, không có bối rối và sợ hãi.
Thế này không giống phản ứng của người bình thường lắm…
Người đàn ông đè nghi hoặc trong lòng xuống, dùng sức kéo cô lên.
Sơ Tranh lắc lắc cánh tay: “Thật ra anh không cần cứu tôi, tôi không chết được.”
“Ngã từ chỗ cao như vậy xuống, cô sẽ chết.” Giọng điệu người đàn ông rất chắc chắn.
Sơ Tranh: “…” Ta thật sự không chết được.
“Hơn nữa, tôi cứu được cô, cô không nên nói một tiếng cảm ơn tôi sao?” Cô nhóc này có biết lễ phép không.
Sơ Tranh: “Anh muốn tôi cảm ơn thế nào?” Ta lại không bảo mi cứu ta.
“…”
Dường như người đàn ông bị vấn đề này làm khó.
“Nợ đó trước đi.” Người đàn ông hàm hồ cho qua.
Sơ Tranh: “Ồ.”
Điện thoại di động của người đàn ông vang lên, hắn cúi đầu nhìn một chút, dường như có chuyện gì, dự định rời đi.
“Cô còn không đi?”
“Ừ.” Sơ Tranh đứng đấy bất động: “Tôi đợi thêm chút nữa.”
Người đàn ông: “…”
Người đàn ông thật sâu liếc nhìn cô một cái, cuối cùng cũng không nói gì, rời khỏi sân thượng.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm mặt đất lâm vào trầm tư.
Trên đất chỉ có dấu chân hắn rời đi, vậy vừa rồi hắn xuất hiện thế nào?
Bay sao?
Sơ Tranh “chậc” một tiếng, xoay người lần nữa, đạp lên biên giới sân thượng.
Cô đứng rất yên tĩnh, cũng không có động tác, nhìn lên một bên trời, giống như lâm vào một loại trầm tư nào đó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trong lòng Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn được nữa.
Cô xoay người, chuẩn bị đi xuống.
Trong nháy mắt ngay khi cô quay người, cô lần nữa cảm nhận được lực lượng vừa rồi.
Đáng tiếc lần này cỗ lực lượng đó cũng không đẩy cô xuống được, ngược lại Sơ Tranh dùng động tác cực nhanh chụp vào hư không.
Trong hư không có một cái bóng đột nhiên lộ ra.
“Ầm!”
Sơ Tranh hung tàn đè đối phương xuống đất.
“Đẩy ta, hả?” Giỏi nha! Đẩy ta ngay trước mặt thẻ người tốt!! Ai cho con chó điên này lá gan!