Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người ở giữa truyền lại tin tức cho sói trắng tên là Tần Không Minh, là một luật sư tinh anh, rất nổi tiếng.
Sơ Tranh đến văn phòng luật sư tìm người, đối phương nói Tần Không Minh đã từ chức, đã không còn làm việc ở đó từ lâu rồi.
Chỗ ở của Tần Không Minh cũng không có ai, quản lý tiểu khu cũng nói đã lâu rồi không thấy người này.
Ghi chép cuối cùng của ID thân phận gắn kết với hắn ta là ở một siêu thị mua chút đồ ăn.
Sau đó thì không còn bất cứ ghi chép gì nữa.
Sơ Tranh tra được hình ảnh ngày đó của Tần Không Minh trong giám sát của siêu thị.
Tần Không Minh nhìn rất vội vàng, sau khi vào siêu thị thì đi thẳng đến khu đồ ăn.
Chỉ chọn những loại đồ ăn có thể nhét đầy bao tử, lại dễ dàng mang theo.
Còn vừa lấy vừa nhìn ngó xung quanh, giống như có thứ gì đó đang theo dõi hắn ta vậy.
Mua đồ xong, Tần Không Minh rời khỏi siêu thị, đi vào đường đi bên cạnh, đi không bao xa thì vứt hết tất cả mọi thứ trên người vào trong thùng rác.
Sau khi Tần Không Minh đi vào một con ngõ nhỏ chật hẹp, bị một chút tạp vật che chắn lại thì không thấy tung tích gì nữa.
Sơ Tranh đến hiện trường xem xét, muốn tìm thử xem xung quanh đó có lối ra nào vừa cho một người đi không.
Đáng tiếc Tần Không Minh giống như trống rỗng mất tích ở đó vậy, không có bất kỳ bóng dáng gì.
Tần Không Minh đổi nhiệm vụ cho sói trắng, phía sau chắc chắn có người sai khiến.
Căn cứ vào video, thì rõ ràng Tần Không Minh đang chạy trối chết, cho nên chắc hẳn kẻ làm chủ phía sau muốn giết Tần Không Minh để diệt khẩu.
Sơ Tranh đối chiếu với thời gian Tần Không Minh mất tích, cũng nằm trong tầm thời điểm cô nhận nhiệm vụ của Hồ Thạc.
Biết cô bắt đầu tiếp xúc với trang viên Tinh Gia, lập tức xuống tay diệt trừ nhân vật mấu chốt.
Bây giờ Tần Không Minh này còn sống hay không thì cũng không nói chắc được.
Sơ Tranh sờ cằm, mò người máy ra, để nó tiếp nhập vào toàn bộ hệ thống theo dõi của Kinh Nam thành, tìm Tần Không Minh.
Chỉ cần Tần Không Minh còn sống, nhất định sẽ có dấu vết.
“Ta muốn thân thể cao lớn uy mãnh hơn!” Người máy cò kè mặc cả.
“Mi còn luyên thuyên nữa, thân thể này cũng không còn nữa đâu.” Sơ Tranh buông lời uy hiếp.
“…”
Người máy khóc hu hu, co lại thành hình cầu.
Quá đáng!
–
Gần phố Thanh Lộ, khu Đồng Tước thuộc Kinh Nam thành có một mảnh cư xá cũ kỹ.
Phong cách kiến trúc nơi này vẫn giống như tầm trăm năm trước, cao ốc cũ nát, chen chúc chật hẹp.
Người ở loại nơi này, trừ người nghèo, thì chính là trên người mang theo một số bí mật, cho nên nơi này rất loạn.
“Hôm nay có lẽ sẽ về hơi trễ, nếu không xử lý tốt thì không biết sẽ kéo đến tận lúc nào, đừng chờ tôi.”
Hành lang có tiếng trò chuyện.
Người đàn ông đang đi lên lầu, nghe thấy giọng nói, thất thố ngừng lại tại chỗ, kéo mũ và khẩu trang của mình.
Người đi từ trên lầu xuống liếc nhìn hắn ta một cái, không cảm thấy kinh ngạc tiếp tục đi xuống dưới.
Người đàn ông nhanh chóng lên lầu, mở cửa vào nhà khóa trái cửa lại.
Trong phòng đen kịt một màu, hắn ta cũng không bật đèn, cứ như vậy đi vào trong phòng.
Gian phòng lộn xộn, quần áo ném lung tung, còn có các loại túi thực phẩm, vỏ cơm hộp ăn xong cũng không vứt đi.
Đây chính là Tần Không Minh.
Tần Không Minh đã trốn chui trốn nhủi rất lâu rồi, bình thường hắn ta rất ít đi ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng chỉ đi ở gần đó.
Bởi vì giám sát ở gần đây có hạn, rất nhiều cái đều đã bị người ở đây phá hư hết.
Dù sao nơi này loại người gì cũng có, rất nhiều người đều không muốn bị giám sát quay được.
Tần Không Minh xác định không ai đi theo mình, hơi thở phào, tự nấu cho mình chút gì đó để ăn.
Tần Không Minh đi qua đi lại trong phòng, có vẻ hơi lo lắng, dường như đang chờ đợi tin tức gì đó.
Hai ngày sau, Tần Không Minh thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi này ngay trong đêm khuya, lên một chiếc xe màu đen.
Sau khi lên xe, Tần Không Minh vẫn không yên lòng nhìn ngó xung quanh, cũng hỏi thăm người trước mặt: “Các anh chắc chắn không có vấn đề gì chứ, có thể an toàn ra khỏi thành phố chứ?”
“Người anh em cứ yên tâm đi, chúng tôi làm ăn kiểu này lâu lắm rồi, tuyệt đối an toàn.” Người phía trước vỗ ngực cam đoan.
Trên đường đi xe lại đón thêm hai người nữa.
Đều giống như Tần Không Minh, muốn đi đường tắt phi pháp rời khỏi Kinh Nam thành.
Mọi người trầm mặc ngồi đấy, không có bất kỳ ai trò chuyện, không khí ngột ngạt căng thẳng.
Xung quanh Kinh Nam thành đều có quan khẩu kiểm tra, muốn ra khỏi thành, trừ phi quét ID thân phận, nếu không thì không có cách khác.
Cho nên Tần Không Minh và hai người kia được sắp xếp vào trong một chiếc xe chở hàng.
Mùi của xe chở hàng rất nặng, lộ ra mùi máu tươi.
Tần Không Minh quan sát xung quanh, chắc là xe chở thịt đông lạnh.
Tần Không Minh không yên lòng: “Trốn ở đây có thể tránh được quét hình chứ?”
“Cậu yên tâm, tuyệt đối đưa cậu an toàn ra ngoài.” Đối phương có vẻ hơi không kiên nhẫn: “Nếu như cậu không tin thì bây giờ có thể trở về.”
Tần Không Minh: “…”
Tần Không Minh có chút thấp thỏm, luôn cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm.
Nhưng trên đường đi xe thông suốt, cũng không bị chặn lại.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, bị người ta mở ra.
Bên ngoài sắc trời bừng sáng, xung quanh là rừng cây hoang vu, đã không nhìn thấy hình dáng thành thị do xi măng cốt thép đúc thành nữa.
Người ngoài xe gõ gõ cửa, thúc giục: “Đến nơi rồi, xuống xe.”
Tần Không Minh và hai người kia xuống khỏi xe, con đường này nhìn rất hoang vu, đường cũng không rộng lắm.
Rời khỏi Kinh Nam thành rồi?
–
Sau khi Tần Không Minh rời khỏi Kinh Nam thành, thì cũng không dám đến thành phố lớn, mà ở tạm ở một địa phương nhỏ.
Loại địa phương nhỏ này không giống thành phố lớn, quản lý lỏng lẻo, chỉ cần có tiền, không có ID thân phận cũng có thể hoàn thành rất nhiều chuyện.
Tần Không Minh cũng không dám ra ngoài, ngày nào cũng làm ổ ở nơi dừng chân tạm thời nghiên cứu xem chạy trốn đến đâu mới tốt.
Cốc cốc ——
Cửa sắt có hơi rỉ sét, lúc này bị gõ vang, rỉ sắt rơi xuống, rải đầy dưới đất ở chỗ cạnh cửa.
Tần Không Minh cảnh giác nhìn chằm chằm cửa, bóp vào cuống họng biến âm hỏi: “Ai vậy?”
“Mai là đến hạn đóng tiền thuê nhà của cậu rồi, còn ở nữa không?” Ngoài cửa truyền tới giọng của phụ nữ: “Không ở nữa thì tôi cho người khác thuê đấy.”
Tần Không Minh thở phào: “Thuê, lát nữa tôi sẽ đưa cho chị.”
“Không được, đưa ngay bây giờ.” Người phụ nữ cường thế nói: “Tôi còn đầy người chờ đến thuê phòng đấy!”
Tần Không Minh hơi phiền, nhưng vẫn đứng dậy, chuẩn bị đi mở cửa.
Ngay khi ngón tay Tần Không Minh đụng phải cửa phòng, trong lòng hắn ta cuồng loạn hai lần, không đúng… Nơi này còn rất nhiều căn phòng để trống, căn bản không có người ở, sao lại ở đầy được?
Một giây sau, Tần Không Minh quả quyết quay người chạy về hướng cửa sổ.
“Người anh em, chạy gì thế?” Ngoài cửa sổ, một thiếu niên treo ngược rơi vào, trong tay cầm một chiếc mũ hề, quơ quơ cho hắn ta: “Này.”
Tần Không Minh: “!!!”
Thân thể thiếu niên nhoáng lên một cái, nhảy vào trong phòng, cười hì hì nói: “Ở loại nơi này à? Trông khó coi lắm, chúng tôi đổi cho anh một chỗ ở mới tốt hơn được không?”
Tần Không Minh nhìn sang phía cửa sắt, bên ngoài không có tiếng đập cửa.
Nhưng trực giác nói cho hắn ta biết, bên ngoài chắc chắn có người trông coi.
“Cậu là ai?”
“Tôi sao?” Thiếu niên thưởng thức mũ hề trong tay: “Tôi tên Tạ Thời.”
Tần Không Minh: “…”
Không biết.
Nhưng trên người người này có một loại cảm giác làm hắn ta rất không thoải mái, có chút giống…
Con ngươi Tần Không Minh hơi co lại: “Cậu… Cậu là người giám thị của Vấn Tiên Lộ!”
Tạ Thời đội mũ hề về lại trên đầu: “Đáp đúng rồi, Lý tiên sinh, mời đi.”
Tần Không Minh: “…”
Tần Không Minh nhìn ra phía cửa sổ sau lưng Tạ Thời, trong lòng suy nghĩ xem tỷ lệ mình chạy thoát lớn đến bao nhiêu.